
đến?”
“Mẹ…. con….” Hiển nhiên là mẹ có hơi kinh ngạc với
thái độ của tôi.
“Lúc trước con không đồng ý, không có nghĩa là bây giờ
con vẫn không đồng ý. Chỉ cần bác ấy tốt với mẹ, mẹ cảm thấy vui là được.” Tôi
dịu giọng.
Tôi đã từng hỏi Mộ Thừa Hòa về vấn đề mẹ anh ấy tái
hôn, anh ấy đã đáp tôi rằng: “Khi mới bắt đầu là hận, sau này lớn lên rồi suy
nghĩ lại, mới biết thật ra đó là ích kỷ.”
“Bây giờ anh không để tâm nữa sao?”
“Nói hoàn toàn không để tâm là giả thôi. Nhưng, chúng
ta không có quyền dùng khoái cảm của mình mà chà đạp hạnh phúc của người khác.”
“Tiết Đồng, cám ơn con.” Mẹ rất vui.
“Mẹ, ba mẹ bắt đầu thường xuyên cãi nhau là từ sau lần
con bị bắt cóc trong công viên đúng không? Mẹ trách ba, và ba trách mẹ.”
“Sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?”
“Con luôn tưởng là vậy.”
“Không phải, không phải. Ba mẹ không hợp nhau, chuyện
không phải vì con.”
“Vậy là về sau ba có người khác rồi?”
“Sao đột nhiên con lại nói thế?”
“Lần trước khi đứng trước mộ, mẹ giận quá nói hớ nửa
câu, lúc ấy con đã đoán ra.”
“Đồng Đồng…”
Không hiểu vì sao, mẹ chợt gọi tôi như thế, cũng với
giọng điệu ấy, tôi bỗng có cảm giác như mình lại trở về lúc nhỏ, khi chưa đổi
tên, tên là Tiết Đồng. Mọi người đều gọi Đồng Đồng, Đồng Đồng, bởi vì mẹ họ
Đồng. Nhưng bà nội tôi lại nói, một người phụ nữ sao có thể chiếm mãi tên của
con cháu nhà họ Tiết, cho nên tôi đã bị đổi tên.
“Tại sao mẹ không nói với con sớm hơn?”
“Ba mẹ vốn định chờ con lên đại học rồi mới nói với
ông bà nội của con, rằng ba mẹ sẽ ly hôn, ngờ đâu lại xảy ra tai nạn đó. Mẹ
nghĩ, con yêu ba đến vậy, bây giờ ba cũng chết rồi, hà tất còn phải nói ra?”
“Mẹ, trước đây con đã không hiểu cho mẹ, bây giờ con
cũng có người mình yêu rồi, con biết làm một người phụ nữ không đơn giản.”
Dường như mẹ đã khóc, một lúc sau mới bảo: “Dắt nó đến
gặp mẹ đi. Tiểu Lý bảo Tiểu Mộ rất đẹp trai.”
“Còn một chuyện con phải nói với mẹ.”
“Nói đi.”
“Mộ Thừa Hòa là giáo viên của Đại học A, hiện giờ
chúng con đang ở chung một nhà.”
Bên kia điện thoại, mẹ khựng lại một lúc, sau đó như
đã lấy lại sự bình tĩnh thường ngày, mẹ hỏi: “Cậu ta còn độc thân chứ?”
“Dạ.”
“Chưa từng kết hôn?”
“Dạ chưa.”
“Trong nhà còn ai?”
“Ba của anh ấy trước đây cũng là giáo viên trường đại
học A, đã qua đời. Mẹ anh ấy là công chức viên, nghe nói chức vụ rất cao. Có
một người cha kế, còn có một em gái, nhưng không thường xuyên liên lạc.”
“Con cảm thấy Tiểu Mộ có thật lòng với con không?”
“Con….” Mặt tôi chợt đỏ lên, “Làm sao con biết anh ấy
có thật lòng không chứ.”
“Con ngốc à, những chuyện này, tự mình sẽ có cảm giác,
gạt được người ngoài, không gạt được bản thân đâu.”
Tôi nghiêm túc ngẫm nghĩ, ngẫm rồi lại nghĩ, cuối cùng
gật đầu, “Anh ấy thật lòng.”
“Con muốn sống suốt đời với cậu ta chứ?”
“Muốn.”
“Vậy thì đừng quan tâm người khác sẽ nói gì nữa. Áp
lực của cậu ta lớn hơn con, chỉ khi con vượt qua được thử thách này, Tiểu Mộ
mới có thể vượt qua.”
Câu nói này của mẹ giống như một viên thuốc định thần
vậy, tôi chợt hiểu ra.
Tôi sợ gì chứ?
Chuyện đáng sợ nhất giữa hai chúng tôi, chẳng còn gì
khác nữa ngoài việc mất đi anh ấy.
Trước khi ngủ, tôi không biết phải làm gì bèn cầm điện
thoại lên xem hình ảnh trong bộ sưu tập, đến những tấm gần cuối, tôi nhìn thấy
tấm hình của hai năm trước.
Đó là buổi hội thảo hàng không của hai năm trước, tôi
trốn học lẻn theo sư huynh Lý vào nghe bài diễn thuyết của Mộ Thừa Hòa. Bạch
Lâm gửi tin nhắn nằng nặc bắt tôi phải chụp một tấm ở hiện trường về.
Mộ Thừa Hòa đứng trên khán đài, áo vest thẳng tắp, nụ
cười ung dung, lịch lãm đầy phong thái.
Vì khoảng cách quá xa, độ phân giải lại không lớn, do
đó tấm hình không rõ một chút nào, để đến khi tôi phóng to đến hết cỡ, thì
gương mặt của anh ấy đã càng thêm mơ hồ.
Nhưng, khi tôi nhắm mắt lại, lập tức có thể nhớ ra
thần sắc của anh ấy lúc đó.
Trí tuệ đến thế.
Nho nhã đến thế.
Trương Lệ Lệ đang đập mũi trên giường.
“Lúc nhỏ cô có ước mơ gì không?” Tôi nằm ngửa người,
hỏi bâng quơ.
Trương Lệ Lệ suy nghĩ một lúc, “Mơ được làm thị
trưởng, tôi đã viết bài tập làm văn như thế đấy, còn được lãnh thưởng nữa, ai
ngờ đâu bây giờ lại thế này.”
Tôi cười, áp điện thoại vào trước ngực, “Tôi có quen
một người, người đó nói với tôi ước mơ và lý tưởng là không giống nhau. Ước mơ
nhiều lúc ở xa tầm với, nhưng lý tưởng thì có thể thành hiện thực, chúng ta nỗ
lực vì nó, thì sẽ thực hiện được mục tiêu. Khi chúng ta hoàn thành từng cái lý
tưởng, vậy chúng ta sẽ đến gần ước mơ ban đầu.”
“Chuyện đó khó biết chừng nào, y như Đường Tăng đi
thỉnh kinh vậy.”
“Lúc trước tôi cũng nghĩ như thế. Nhưng người mà tôi
quen biết ấy đã gần như thực hiện được rồi. Anh ấy đang từng bước thực hiện ước
mơ của mình, kiên định và quật cường đến thế, khiến tôi phải ganh tỵ.”
Tôi như bị trúng tà thuật vậy, cứ nói mãi không ngớt.
“Bây giờ tôi nhớ ra rồi, tôi cũng có ước mơ.” Tôi bảo,
“Phiếu đăng ký nguyện vọng khi thi đại học là do tôi tự điền, tôi chỉ chọn
ngoại ngữ, vì tôi đã từng muốn làm một người