
hông minh, học bổng cao nhất của Đại học Moscow rất ít
khi trao cho người nước ngoài, nhưng chỉ duy nhất Mộ Thừa Hòa, tuổi nhỏ như vậy
mà lại học lớp cao hơn tôi, tương lai sáng rạng. Thứ hai là vì cậu ấy đẹp trai,
nữ sinh lớn hơn cậu ấy 7, 8 tuổi cũng mang lòng yêu thầm, làm bọn người chúng
tôi đều rất ấm ức. Thứ ba nữa là tính tình cậu ấy cực kỳ dễ dãi, hiền đến kỳ
lạ, thậm chí nếu em đột nhiên tát cậu ấy một cái, cậu ấy không chỉ không giận
mà còn cười với em, như là không có chuyện gì xảy ra vậy.”
“Khi đó tôi mới nghĩ, một người trẻ tuổi như vậy mà
gia giáo tốt đến thế, thật là quái lạ, con người như vậy mà bình thường sao?
Không phải người chết thì ắt là người điên.”
“Mãi cho đến khi tôi thấy cậu ấy hút cây gai dầu.”
Tim tôi chợt thiếu mất nửa nhịp. “Ma túy?”
“Cậu ấy che giấu rất tốt, nếu không phải vì ở chung
một nhà, và đặc biệt để ý quan sát, tôi cũng không thể phát hiện. Và nếu như
lúc ấy không phát hiện, thì có lẽ em cũng không thể nhìn thấy Mộ Thừa Hòa của
hôm nay nữa.”
“Có những người vì ham chơi mà đi du học, có khi chẳng
hề tốt nghiệp, chỉ cầm phí sinh hoạt và học phí ba mẹ cung cấp để đi chơi khắp
nơi, đến lúc tốt nghiệp thì cầm chứng chỉ giả về nước, loại người như thế không
ít. Nhưng Mộ Thừa Hòa thì khác. Chúng tôi đều biết gia cảnh của cậu ấy không
bình thường, nếu không vào dịp lễ tết, người của lãnh sự quán cũng không đến
thăm cậu ấy. Nhưng cậu ấy lại ngoan đến khác thường, yên tĩnh lại dễ tính. Làm
sao ngờ được một thiếu niên ngoan như thế lại hút thuốc phiện, hơn nữa còn
không phải là thời gian ngắn.” Trần Đình nói.
“Nhưng, tại sao anh ấy lại…?”
Tôi hỏi Trần Đình, những tôi càng muốn hỏi Mộ Thừa
Hòa.
Trần Đình đứng dậy, nhìn quanh phòng khách.
“Em có biết vì sao khi phải đi công tác, Mộ Thừa Hòa
sẽ không cho em ở đây một mình không?”
Tôi như một khúc gỗ, lắc đầu.
“Căn nhà này đã tu sửa hai lần. Trước đây cửa lớn
không phải dạng cửa chống trộm như bây giờ, mà là loại cửa cổ kính, phía trên
có một kính cửa sổ nhỏ, phía dưới là gỗ.” Trần Đình miêu tả.
“Em biết loại cửa đó, kính cửa sổ bên trên có thể mở
ra thành từng khe nhỏ.” Tôi đáp.
“Đúng lúc có thể thòng dây vào đấy, rồi thắt rút, móc
lủng lẳng trên cửa, treo cổ trên đó càng tiện.”
Chuyện này tôi cũng biết, trước đây có một nữ phạm
nhân trong trại giam nơi mẹ tôi làm việc đã treo cổ bằng dây giày như thế, lúc
ấy tôi còn nhìn thấy cô gái tự tử không thành ấy trong bệnh viện. Nhưng, những
lời Trần Đình nói, và cả sự thật đang dần sáng rõ kia, khiến bàn tay của tôi
không tự chủ mà run lên.
“Ba của Mộ Thừa Hòa đã chết như thế. Thời gian về sau
sức khỏe của cậu ấy không tốt, nhưng lời nói lại đặc biệt nhiều, nên mới kể cho
tôi nghe. Mộ Thừa Hòa nói, lúc ấy cậu ta còn đang ngủ trong phòng, sáng sớm
thức dậy thì đã thấy ba mình treo trên cửa, toàn thân đã cứng lạnh.”
Sự thật vạch ra, một nỗi đau từ đâu đó hung dũng ép
sát vào đầu tôi, nước trong cơ thể dường như đều đã hội tụ vào khoang mắt, chỉ
chực trào ra. Tôi muốn khóc, nhưng tôi không thích khóc trước mặt người ngoài,
vì thế tôi cố sức mà mở to mắt, hít thở sâu.
“Em biết rồi, em biết rồi, em biết……” Tôi không ngừng
nói như thế với Trần Đình.
Trần Đình thấy vậy, bèn đi tới bên xoa đầu tôi.
“Tôi xem em là một cô gái đã trưởng thành nên mới nói
với em. Mộ Thừa Hòa không dễ dàng, mấy năm trước vẫn còn uống thuốc chống u
uất, suy cho cùng tôi cũng là người ngoài, có một số việc tự cậu ấy sẽ nói với
em. Tiết Đồng,” Thầy trầm ngâm một lúc mới tiếp tục, “Hy vọng em thật lòng thật
dạ yêu cậu ấy. Nếu không, bây giờ rút lui vẫn còn kịp.”
Về sau, khi đến giờ hẹn với Trương Lệ Lệ, tôi mới ra
ngoài, suốt chặng đường tôi không hề nói gì.
Lần đầu tiên khi đến đó, anh ấy đã dùng giọng điệu
trêu ghẹo bảo có người từng treo cổ trên cửa, tôi còn tưởng đó chỉ là một lời
nói đùa.
Chả trách anh ấy có nhà không ở, lại chạy tới chỗ Trần
Đình.
Cũng chả trách anh ấy lại nói, không có tôi, anh ấy
không có dũng khí ở lại đó nữa.
Ban đêm khi nói chuyện điện thoại với Mộ Thừa Hòa, tim
tôi chua chát vô cùng, song lại không biết phải mở lời như thế nào cho những
chuyện đó.
(4)
Mỗi buổi tối khi ăn cơm xong, học sinh nghỉ ngơi một
lúc sẽ phải tiếp tục tập huấn ca đêm, tuy nhiên cường độ nhẹ hơn nhiều. Có khi
sẽ là làm vệ sinh, có khi sẽ chia đội hát bè.
Đang trong lúc vui chơi với mọi người, thì nhận được
điện thoại của mẹ.
Ở ngoại ô như thế này, buổi tối chẳng có tiết mục gì,
chỉ còn mỗi việc luân phiên nghe điện thoại từ bạn bè và người thân thôi. Và mẹ
thì siêng gọi cho tôi hơn cả Mộ Thừa Hòa.
“Mẹ,” Tôi hỏi, “Không phải mẹ đang trong ca trực sao?”
“Vốn dĩ là tới mẹ trực, ai ngờ bác Trần của con đột
nhiên đi xe đường dài sang đây, nên mẹ đổi ca trực với người khác.”
“Ồ.” Lần này, tôi biết người mẹ đang nói là ai rồi.
“Con xem đó, mẹ đã nói sẽ không nhắc ông ấy trước mặt
con…..”
“Mẹ à, hai người chuẩn bị khi nào kết hôn?”
“Hả?” Mẹ bất ngờ.
“Chẳng phải từ năm ngoái mẹ đã nói muốn kết hôn sao?
Cũng lâu vậy rồi, sao không nghe mẹ nhắc