
nói “Quan, Hi, Thần.” Sau đó chờ nàng thét chói tai.
“Nghệ danh hay tên?” Nếu là nghệ danh làm chi không lấy lóe sáng một chút ? Nếu trực tiếp kêu như vậy, nàng còn có thể ý tứ mà giúp hắn vỗ vỗ tay vài cái.
“Đương nhiên là tên nha, đại trượng phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.” Cái này cũng hét lên đi?
Oa, ngưu lang này kinh nha, còn học người ta nói cái gì đại trượng phu, cũng may nàng sớm có lễ phép, sẽ không giáp mặt mà giễu cợt người ta.
Vươn tay, nàng kéo hai tay hắn,“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hạnh ngộ hạnh ngộ(hân hạnh được gặp), chúc anh làm ăn thịnh vượng, tiền vào như nước, đông như trẩy hội, mãi mãi không hết…… Không đúng không đúng, coi như tôi chưa nói, dù sao chính là chúc mừng anh !”
Bị tay nhỏ bé non mềm của nàng cầm, tâm Quan Hi Thần không hiểu sao có chút rung động, nhưng mặc kệ là cái gì động, cuối cùng đều bị diệt sạch bới câu nói kế tiếp của nàng.
Hắn thực buồn mở miệng,“Cô rốt cuộc có biết hay không tôi là ai?”
Tổng tài Quan thị, cho dù không thấy người hắn, cũng nên nghe qua tên hắn đi!
“Ân, trước tiên là nói tốt, tôi nói như vậy không có làm thấp anh, anh biết đi?” Thấy hắn cứng ngắt gật đầu, nàng tiếp tục nói:“Tôi không hay giao du như anh, nói thật ra tôi thật sự không hiểu, cứ hư tình giả ý như vậy có cái gì cao hứng ? Huống hồ……”
Tốt lắm, nàng vẫn hoàn toàn coi hắn là ngưu lang.
Lần này giải thích nàng lại không có nghe, hắn mượn nhạc quán thong lỗ tai nàng!“Tôi trước giải thích với cô, tôi không phải……”
“Cho nên sao, anh thật sự muốn lên đánh đàn sao?”
Mẹ kiếp, hắn thực muốn đánh nàng vài cái (Bạn Song : Chị ,đừng lấy anh , chưa lấy đã vũ phu như thế rồi), cô nàng này như thế nào luôn đánh gãy lời hắn?!“Phương Nhược Tuyết, cô hãy nghe cho kỹ, tôi……” Đợi chút, hắn thay đổi chủ ý.
Ngưu lang tràn đầy khí thế, thận trọng đứng lên, nàng nửa câu cũng không dám nhiều lời, ngay cả hỏi cũng không .
“Cô có biết, tôi là…… Ách, ngưu lang, cho nên về tài nghệ càng có thể nâng cao, nữ sinh hiện tại không phải thích người có tài hoa sao? Mà tôi tài nghệ chính là đánh đàn.” Quan Hi Thần thay đổi chủ ý phóng ra thanh âm ôn nhu, nói như thật.
Cũng đúng, hắn nói có đạo lý,“Vậy cho anh thử , đợi lát nữa đến giờ anh liền lên sân khấu. A! Âu phục của em trai tôi nói không chừng anh mặc vừa, anh đợi chút, nó hình như để lại một bộ ở trong điếm, tôi tìm cho anh.” Không đợi hắn đáp lại, Phương Nhược Tuyết vội vàng đi vào phòng nghỉ.
Nhìn bóng dáng của nàng, hắn có thâm ý khác nở nụ cười.
Hắn nghĩ, hắn tìm được chỗ vui vẻ rồi !
Hắn nhớ rõ ngoài cửa có quảng cáo cho thuê, hình như là cô nàng này tìm bạn chia phòng(Cùng thuê), mà hắn vừa lúc cảm thấy rời nhà ở khách sạn thực không thú vị, có lẽ,cái hắn cần là bạn cùng phòng.
Để cho nàng hiểu lầm hắn là ngưu lang tốt lắm, nàng không biết thân phận của hắn ngược lại chơi đùa càng thích.
“Uy, thời gian không còn sớm, anh mau thay quần áo lên sân khấu.” Phương Nhược Tuyết cầm âu phục lại gần, đập đập bờ vai của hắn.
“Tôi không gọi uy.”
“Nha, được rồi.” Được rồi được rồi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt,cái ny nàng biết. Thay bằng tươi cười lấy lòng, nàng như trẻ con lắc lắc cổ tay áo hắn,“Hi Thần, giúp tôi đi.”
Cứ như quen biết từ lâu, hắn thuận thế sờ sờ đầu nàng,“Ngoan, tôi hiện tại phải đi thay quần áo.” Này tiếng “Hi Thần” thực dễ nghe.
Nhu thuận gật gật đầu, nàng “hớn hở” nhìn theo hắn đi vào phòng nghỉ, còn không muốn dời mắt, bởi vì tên kia thực đểu .Ai ~~ ai kêu là nàng có việc cần người.
Bất quá, than thở của nàng nửa giờ sau liền tan thành mây khói, không thể không khen ngợi chính mình thông minh, nàng thật sự là đào được vàng mà,không ,là trân bảo !
Quan Hi Thần cầm nghệ thực không thể chê, tương xứng cùng người được mời đến, không nghĩ tới, ngưu lang hiện tại tố chất cao như vậy, nàng phải nghiêm nghị mà kính nể.
Nhưng duy nhất phiền toái là — nàng vẫn mỉm cười, dùng ánh mắt vô hạn tán thưởng theo dõi hắn, khi hắn nghỉ ngơi, còn phải dùng hết từ ngữ tán dương hắn.
Sau đó hắn sẽ đắc ý vỗ vỗ đầu của nàng, nói cho nàng — tôi là thay thế trời,trời thương người khác khổ sở, cô không cần khách khí.
Tốt lắm tốt lắm, hiện tại ngưu lang tố chất thật sự rất cao, nói chuyện thực lễ phép, so với Trầm Thiên Sơn, ít nhất hắn nói mười câu thì chín câu nàng không hiểu, nhưng tên này hình như là cố ý, mỗi một câu đều làm cho nàng nghe hiểu, nhất là lời mắng chửi người .
“Nhược Tuyết, tôi muốn uống Latte, muốn cô pha ngay lập tức.” Quan Hi Thần từ sân khấu xuống, đây là lần thứ hai trong buổi tối hôm nay, hắn hẳn là mệt chết đi, nhưng trên thực tế tinh thần lại tốt đến không ngờ, nhất là thời điểm sai vặt người khác.
Nở nụ cười sáng lạn, Phương Nhược Tuyết mềm mại gật đầu,“Được, tôi đi, anh đợi chút.”
“Nhanh chút, tôi khát.”
Trên bàn có nước sôi, khát sẽ không uống nha? Nhưng nàng chỉ dám ở trong lòng mà toái niệm, bởi vì đợi lát nữa còn có lần cuối cùng muốn phiền toái hắn.
“Tôi đã biết, tôi sẽ nhanh thôi.” thanh âm tinh tế ngọt ngào , trên mặt cũng nhìn không ra bất đắc dĩ gì.
Chính là, mớ