
Cái kia…… Cô hiện tại cho rằng tôi nói chuyện với cô sao?”
“Đáng giận, cô là thái độ gì, gọi quản lý đi ra!” Tô San San phát hỏa rống to.
“Chúng tôi không có quản lý.”
“Tôi mặc kệ, tôi kêu các người gọi hắn đi ra, tôi muốn hắn cho tôi một cái công đạo, các người là tuyển nhân viên kiều gì ? Tuyển phục vụ sinh không chỉ có bộ dạng khó coi, còn không tôn trọng khách nhân, cười nhạo khách nhân!”
“Ách, chính là hắn xuất ngoại rồi.” Em trai ư?
“Vậy điếm trưởng đâu? Gọi điếm trưởng đến, tôi muốn hắn khai trừ cô!”
“Nha, hảo.”
“Kia còn không mau đi, cô không dám sao?”
“Ách…… Nhưng là tôi chính là điếm trưởng nha.” Nữ nhân này làm cho nàng thực khó xử nha, muốn nàng khai trừ chính mình nha?
“Phốc xích -” Rốt cuộc nhịn không được Quan Hi Thần rốt cục chợt cười đi ra, không nghĩ tới nữ nhân này ngốc hề hề vẫn là một thiên tài khôi hài, thật sự là không uổng phí hắn chú ý nàng như vậy.
Nhìn đến hắn nở nụ cười, Tô San San không còn mặt mũi.
“Cho dù cô là điếm trưởng tôi vẫn muốn khai trừ ngươi, mua cái quán cà phê này bao nhiêu tiền, tôi sẽ mua, về sau tôi không muốn nhìn thấy cô ở đây!” Nàng không tin không có chuyện gì là tiền không giải quyết được.
“Tôi chính là điếm trưởng.” Phương Nhược Tuyết lại đột nhiên kêu thật sự lớn tiếng, như là sợ đối phương tai điếc.
“Tôi không có lảng tai, cô không cần kêu lớn tiếng như vậy!”
“Cô không có lảng tai cũng nên nói sớm một chút.” Nữ nhân này như thế nào một chút nghe không hiểu lời nàng, thực phiền toái.“Tôi đây vừa mới nói không phải sao? Tôi là điếm trưởng, không phải lã bản, cô muốn mua quán cà phê tôi cũng không có biện pháp bán cho cô a, cô không nghe được sao?”
“Ha ha ha…… Ha ha ha -” Quan Hi Thần hoàn toàn mặc kệ Tô San San tức giận đến mặt mũi trắng bệch, thực ra sức cười to.
Trừ bỏ hắn, Tô San San “lãng tai”, tất cả mọi người đều nghe được bọn họ đối thoại, cũng bắt đầu không nín được nở nụ cười.
“Cô……” Trước mắt mọi người,…, Tô San San đơn giản quyết định rời đi,“Hi Thần, em mặc kệ, em muốn đi nơi khác, em không bao giờ muốn đến nơi này dùng cơm.”
Quan Hi Thần dần dần ngừng cười có chút đùa cợt nhún nhún vai,“Ân, vậy được rồi, tôi không chiếm thời gian của cô, cô nhanh chút đi đi, về sau cũng không cần lại đến nơi này.”
“Hi, Hi Thần, anh lời này…… Có ý tứ gì?” Lúc này Tô San San trừ bỏ tức giận, còn có không thể tin.
Hắn tao nhã hươ hai tay,“Ý tứ như lời đã nói, cô đi thong thả, thứ tôi không phụng bồi, cơm của tôi còn không có ăn xong, không đếm xỉa tới cô.”
“Anh…… Anh…… Hừ!” Nàng tức giận xoay thân liền hướng ngoài cửa đi.
Phương Nhược Tuyết có chút há hốc mồm, không nghĩ tới hiện tại ngưu lang còn cá tính như vậy, ngay cả kim chủ cũng dám đắc tội.
“Uy, cô thực có khôi hài trời cho.” Hắn cánh môi đẹp hơi hơi giơ lên.
Hôm nay nếu không phải nha đầu ngốc này xuất hiện, hắn còn không biết muốn dùng cái phương thức gì thoát khỏi nữ nhân đáng ghét Tô San San kia.
“Tôi không gọi uy.”
“Nha, vậy cô tên gọi là gì?”
“Phương Nhược Tuyết.” Nói xong nàng liền muốn cắn đầu lưỡi chính mình, nàng làm chi hữu vấn tất đáp?(Có hỏi có trả lời)
“Phương Nhược Tuyết, cô rất có khôi hài trời cho.”
“Khôi hài? Tôi cũng không nói gì buồn cười.” Kỳ quái, hôm nay khách nhân như thế nào đều nghe không hiểu người khác nói gì? Tựa như nàng nghe không hiểu Trầm Thiên Sơn nói gì nha.
“Ha ha — này buồn cười.”
Buồn cười? Làm sao buồn cười?“Tôi là không hiểu làm sao buồn cười, nhưng tôi còn phải nhắc nhở anh, làm ngưu lang không có gì phải ngượng, đáng xấu hổ là không có đạo đức nghề nghiệp a, anh làm sao có thể hẹn hai cái khách nhân gặp mặt một trước một sau liền nhau như thế, vạn nhất thời gian không kịp làm sao bây giờ? Khách nhân sẽ tức giận.”
“Cô đang nói cái gì……”
“Còn có, cho dù khách nhân vô lý thì anh cũng không thể đắc tội a,nghề phục vụ chính là như vậy, anh hiểu hay không a? Cẩn thận suy nghĩ đi, tôi trở về công tác, tự iải quyết cho tốt.” Nói xong, còn vỗ nhẹ bờ vai của hắn, không cho hắn cơ hội phản bác bước đến phòng bếp.
Quan Hi Thần khó hiểu nhíu mày.
Ngưu lang? Đạo đức nghề nghiệp? Nghề phục vụ? Nữ nhân ngốc này đang nói cái quỷ gì a?
~ ~ ~
Huýt sáo vừa mới bước vào cửa nhà, Quan Hi Thần lập tức cảm giác được không khí không tầm thường.
Nhìn Lâm Khinh Vi trên sô pha vẻ mặt nghiêm túc, hắn cả người thần kinh nhanh chóng buộc lại.
“Ha la ~~ Lâm phu nhân, bà không phải là cùng bạn thân đi spa dưỡng da sao, như thế nào trở về sớm như vậy?” Ân…… Sắc mặt thực thối, lại thêm nặng nề.
Vì thế hắn lấy lòng lại mỉm cười mê người,“Kỳ thật tôi cảm thấy làn da Lâm phu nhân tốt lắm, căn bản không cần đi spa nha.”
Đáng tiếc đổi lấy hắn lời ngon tiếng ngọt chính là một cái ánh mắt lạnh như băng, Lâm Khinh Vi mặc âu phục bó sát người màu hồng hai chân tao nhã vắt chéo, cầm chén trà tinh xảo, nhìn ông con miệng ngọt hơn mật, nàng như trước bảo trì biểu tình cao ngạo.
“Thằng con bất hiếu, biết sai liền chính mình quỳ lại đây!”
“Lâm phu nhân, mẹ sinh hai cái chân cho con chỉ dùng để đi, từ nhỏ đến lớn, mẹ cũng không dạy con q