Kiều Thê Của Tôi

Kiều Thê Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322805

Bình chọn: 7.00/10/280 lượt.

ả, khó tránh khỏi có chút vô ý. Bọn họ mới chỉ kết hôn được bốn tháng thôi mà, hãy

cho anh ta một chút thời gian để thích ứng. Hơn nữa, làm gì có

đôi vợ chồng nào lại không cãi nhau đâu –’

‘Cái gì? ‘mới’ bốn tháng á, phải ‘hơn’ bốn tháng rồi! Nếu

anh ta muốn thời gian để thích thì cũng phải thông cảm cho đứa

nhỏ em em đang mang một chút chứ?’ Phượng Đình mắng liên thanh,

giận cá chém thớt đánh cả sang ông chồng vô tội của mình. ‘Đàn ông bọn anh đúng là cùng một giuộc mà, chưa lấy được người ta thì coi người ta như bảo vật, cưới được rồi thì vợ liền biến

thành rơm thành rạ, chẳng qua chỉ là gọi điện một cái về nhà báo bình an mà thôi, thế thì lãng phí bao nhiêu thời gian cơ chứ? Nó

nguy hiểm tới tính mạng chắc? Một lần gọi điện thì quý lắm

à?’

Nhìn thân hình anh rể to lớn thế kia lại bị chị mình đàn

áp, sắp bị dồn tới chân tường, Tĩnh Vân ngồi trên sô pha, cầm

lại cái túi vải, tự nhiên cảm thấy áy náy với anh rể.

Nhìn chị mình bộ dạng hung hãn, lại nhìn anh rể để chị tùy

ý chỉ trích, tùy ý mắng mỏ, vẻ mặt bất đắc dĩ, Tĩnh Vân cắn cắn

môi hồng.

Thật ra — thật ra – anh rể nói cũng đúng, có đôi vợ chồng nào lại không cãi nhau? Nói tới cùng thì, có lẽ A Chấn phải cần thêm một chút thời gian nữa mới có thể thích ứng được cuộc sống gia đình –

Nàng xoay túi vải, giờ mới cảm thấy, bản thân quá nhút nhát để có thể nổi giận.

Hơn thế, nàng ngồi trên tắc xi mới được một lát mà đã bắt đầu cảm thấy có chút hối hận.

Cuối cùng, thì nàng nghĩ — nàng — vẫn nên trở về …..

Sau khi hạ quyết tam, Tĩnh Vân khịt mũi, lau sạch nước mắt.

Nhìn cơn tức của chị mình đang xả vào thủ phạm, tuy trong lòng

nàng cảm thấy áy náy với anh rể nhưng nàng vẫn không có can đảm

đứng lên.

Nàng chỉ dám vụng trộm rời đi để anh rể có thể bảo toàn.

Lệ Đại Công dưới cơn mưa bom đạn công kích của vợ, vẫy vẫy tay với Tĩnh Vân để cho nàng an tâm rời đi.

Tĩnh Vân vội vàng xách hành lý, lén lút chuồn ra cửa. Đi đến gần

cửa, nàng không quên quay đầu, cúi đầu lòng tràn đầy hối lỗi

giải thích với anh rể.

Lệ Đại Công lại khoát tay áo, ý bảo nàng đi mau. Đến lúc này nàng

mới đi ra cửa, gọi tắc xi, đặt hành lý lên xe, nói địa chỉ cho

tài xế.

Ánh trăng ở trên cao rọi đường cho nàng về nhà.

Trước cửa hiên, ánh đèn nhàn nhạt lan tỏa, nàng lấy chìa khóa mở cửa ra, không khí trong phòng khách u ám, trầm lặng.

Nàng kéo hành lý vào phòng khách, rồi mới nhẹ bước vào phòng ngủ. Trong phòng ngủ cũng tối om, Giang Chấn đã đi ngủ, thân hình cao lớn

nằm thẳng trên giường, không nhúc nhích.

Tất nhiên là hắn đang ngủ !

Tĩnh Vân chu cái miệng nhỏ, không chút hờn giận, cũng không hiểu được tại sao mình lại cảm thấy an tâm. Có lẽ là rời nhà đi,

nàng không biết giờ nên dùng cái ngữ khí gì để nói với hắn.

Nàng tính tình vốn rất êm dịu, lại có tấm lòng khoan dung,

chẳng qua là tại hắn về trễ với thái độ ác liệt mới làm cho nàng

giận dữ đến mức rời nhà bỏ đi. Nhưng khi tỉnh táo lại, ngắm thân

ảnh nàng yêu kia thì, ủy khuất trong lòng nàng cũng dần dần

biến mất.

Nàng thở dài, đi vào phòng tắm tắm rửa, thay áo ngủ, rồi trở lại phòng ngủ, nằm đưa lưng về hắn trên giường.

Nhưng nàng vừa mới nằm xuống thì bàn tay người đàn ông phía sau đã đột ngột ôm nàng vào lòng.

Hóa ra, Giang Chấn chưa ngủ.

Sức nóng trong ngực hắn, áp sát vào tấm lưng lạnh như băng

của nàng, hắn dùng đôi tay ấm áp đem nàng khóa chặt vào trong

lồng ngực. Một giọt nước mắt ở khóe mắt nàng tràn ra, bàn tay

nhỏ bé nằm lọt tròng bàn tay to của hắn, để nhiệt độ cơ thể hắn từ từ làm ấm thân thể dã băng của nàng.

Thân mình dần dần trở nên ấm áp, nàng tựa vào trong lòng hắn,

an tâm nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Trước khi để mình đi vào giấc

ngủ, mắt nàng chạm tới cái đồng hồ báo thức trên đầu giường.

Lần này nàng trốn nhà rời đi, chỉ mất có hai giờ hai mươi lăm phút.

Lại một ngày nữa trôi qua, bụng của nàng cũng theo ngày mà dần lớn lên.

Trong lúc đó nàng và Giang Chấn vẫn duy trì quan hệ như trước.

Nhưng bất an như một hạt giống đã nẩy mầm trong lòng nàng, nụ cười trên mặt hắn càng lúc càng ít.

Lần đó nàng rời nhà đi, lại ngoan ngoãn tự động trở về. Ngày hôm sau

Giang Chấn cũng không hề nhắc đến, chỉ đưa số điện thoại di động

của hắn cho nàng rồi coi như không có chuyện gì xảy ra cả, hắn

không hề đề cập tới chuyện tối qua.

Tĩnh Vân lấy kim khâu, thở dài một hơi.

Anh rể nói, Giang Chấn cần thời gian để thích ứng. Biết vậy nên,

nàng càng cố gắng chờ đợi, chờ để giúp hắn thích ứng với cuộc sống

hôn nhân hai người. Nàng cố gắng như vậy là muốn làm một người vợ

đảm đang, một người vợ tốt của hắn, nhưng dù cho nàng có làm

như t


Old school Easter eggs.