80s toys - Atari. I still have
Kiều Thê Của Tôi

Kiều Thê Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322781

Bình chọn: 7.5.00/10/278 lượt.

in lỗi lấy một

tiếng, thậm chí làm ra vẻ không thể chịu đựng nổi!

Kết hôn đã nhiều tháng, nhưng đây là lần đầu tiên nàng khóc vì tức giận.

Đứng dưới vòi hoa sen, Giang Chấn chau mày rậm, nhanh chóng xả

sạch đầu, rồi tắm rửa, không thèm liếc nàng thêm cái nào nữa.

Tĩnh Vân tức giận dậm chân, khuôn mặt đầy lệ hiên ngang bước ra

khỏi phòng tắm, bước tới tủ đựng đồ, lấy cái túi xách màu

hồng ra, đem quần áo, đồ đạc của mình vào.

Im lặng rồi đi?!

Được, hắn muốn im lặng, nàng sẽ cho hắn im lặng!

Nàng thở phì lấy tay lau nước mắt, đem quần áo, kim khâu, búp bê vải, toàn bộ toàn đặt vào hành lý.

Không đến một lúc lâu sau, Giang Chấn tắm xong, đi ra khỏi phòng

tắm. Hắn dùng khăn cuốn nửa thân dưới lại, rồi dùng cái khăn tắm

lau khuôn mặt ẩm ướt. Đi vào phòng, hắn cũng đã nhận ra hành

động của nàng, trong mắt hắn có chút ánh sáng, nhưng khuôn mặt

tuấn tú lại không hề thay đổi biểu tình. Một câu hắn cũng không

nói, chỉ lạnh lùng bước qua nàng, lấy quần áo trong tủ ra thay.

Nhìn thái độ bình tĩnh của hắn, khuôn mặt Tĩnh Vân hơi đỏ lên, trong lòng lại càng căm tức.

‘Em đi đây!’ nàng ngồi trên giường, đem hành lý xếp đầy chặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ra tiếng uy hiếp.

Giang Chấn vẫn không liếc nàng cái nào, coi như không nghe thấy, lấy túi giấy trên bàn ra, ngồi ở ghế đọc.

Nàng lại nổi lửa, dùng sức tha hành lý ra ngoài, vừa đi tới cửa

phòng, nhịn không được quay đầu liếc hắn một cái, ra tiếng lặp lại.

‘Em đi đây!’

Vậy mà hắn vẫn không quay đầu, tay lại lật thêm một tờ.

‘Em thật sự đi đấy!’ nàng mở cửa, khuôn mặt đỏ ửng, la lớn.

Giang Chấn trước xưa vẫn như một, ngoảnh mặt làm ngơ với lời

tuyên bố của nàng, mắt chuyên tâm nhìn vào tờ văn kiện trong tay.

Thật quá đáng!

Tĩnh Vân nổi giận đùng đùng, mang hành lý từ trong ra ngoài, dùng lực mạnh nhất, đóng sập cửa lại.

Mọi thứ trở lại yên tĩnh.

Ba giây sau, hắn lại lật thêm tờ nữa, cửa phòng ngủ lại bị mở ra.

‘ Thối A Chấn! Em đi thật, đi thật đấy!’ (Cam: *mài dao. Mài dao* Em muốn giết chị này, hừ!!)

Hắn không đổi tư thế, không quay đầu, không mở miệng, đương nhiên lại càng không đứng dậy ngăn cản nàng.

Nhìn lại bóng dáng lạnh lùng đó, nước mắt nàng lại chảy xuống.

Rầm!

Cửa phòng ngủ đóng sầm lại thật mạnh.

Nàng mang hành lý đi, lau khô nước mắt trên mặt, thở phì hiên

ngang bước khỏi cửa. Nàng gọi một cái taxi, rời khỏi nhà, tìm

chị mình nương tựa.

‘ Cái gì?’

Phượng Đình to giọng hét.

Tĩnh Vân ngồi ở trên sô pha, không tự giác được lùi về sau mấy tấc.

‘Trốn nhà rời đi?’ Phượng Đình không dám tin gặng hỏi, đôi mắt to nhìn trừng trừng. “Chỉ vì anh ta không gọi điện về cho em mà em

chạy đến chỗ chị, em có lầm hay không thế? Trốn nhà rời đi! Em

giỡn chị sao, nếu có người đi thì phải là anh ta chứ, sao em

lại phải đi –’ (Cam: Chuẩn men!!, chị ý dốt mừ!)

Vừa mới bước vào cửa nhà chị cả, Tĩnh Vân còn chưa kịp giải thích rõ ràng đã bị chị cả đón đầu trước, mắng cho nàng một

trận, nàng thấy ủy khuất, nước mắt không nén được, rơi xuống.

Phượng Đình nhìn nàng lắc đầu mạnh.

‘Khóc cái gì mà khóc? Sao mà tôi có thể sinh ra một đứa em ngốc như vậy hở trời?’

‘Chị, em không phải do chị sinh ……’ Tĩnh Vân khóc nghẹn, thút thít nói.

‘Đến giờ này rồi mà em còn tìm lỗi trong lời của chị hả?’

Phượng Đình hai tay chống vào eo, khuôn mặt diễm lệ nhỏ nhắn tràn

đầy tức giận. ‘Nếu không phải em ngốc ngay lúc đầu đã để cho anh

ta ăn sạch sẽ như vậy, người tốt hay xấu còn chưa biết, bụng

đã to ra rồi……’ (Cam: đùa, bà chị gì mà đanh đá thế, nỡ

lòng nói em vậy, vậy mà bảo muội muội bảo bối, giỏi thì ra

mắng A Chấn kia kìa)

Mắt thấy Tĩnh Vân khóc sướt mướt, vợ mình thì càng mắng càng

hăng, Lệ Đại Công vừa dập điện thoại của Giang Chấn xuống,

không nhịn được lên tiếng, muốn cắt ngang.

‘Phượng Đình, được rồi, được rồi, đừng mắng nữa, mọi việc đã

đến nước này thì cứ để cho Tĩnh Vân nghỉ ngơi trước đi đã.’

Không mở miệng thì không sao, vừa mở miệng một cái, “bà lớn” lại bừng bừng tức giận.

‘Anh còn dám nói à, tất cả là tại anh!’ Phượng Đình còn trở nên tức giận hơn, dùng đầu ngón trỏ, chỉ vào lồng ngực hắn.

‘Tại anh đi kết nghĩa anh em với anh ta, hừ bạn tốt, nếu không

phải tên đó ti bỉ, vô sỉ thừa dịp em không chú ý, ăn mất em gái em

cưng của em thì… Hừ, thì muốn lấy em gái em nào có đơn giản như

vậy! Được lắm, giờ anh ta lấy người ta về rồi, lại không biết quý

trọng, để cho nó nửa đêm chạy tới đây!’

Lệ Đại Công không dám phản kháng để ngón trỏ của nàng dí mạnh vào ngực, ngoài miệng vẫn từ từ khuyên bảo.

‘ Phượng Đình, đấy là do Giang Chấn còn chưa quen thôi, cho tới

bây giờ anh ta cũng chưa ở lâu với người nào c