
vừa lo sợ, không nghĩ tới hắn không có xoay người
tránh đi, ngược lại còn ra tay giúp đỡ.
“ Không cần lãng phí thời gian.”
Tuy rằng ngữ khí của hắn bình thản, nhưng giấu trong lời nói có ý châm chọc, vẫn làm cho nàng xấu hổ không thôi.
Ôi, ông trời, nàng khẳng định hắn sẽ cảm thấy nàng tay chân vụng về, ngay cả nhặt mấy cái đồ này cũng không xong –
Bàn tay vươn ra, động tác cực kì nhanh nhẹn, không đầy một lát đã
nhặt được gần hết. Giang Chấn đem cái móc con thỏ nhỏ lăn xa nhất cho
vào hai cái túi còn lành lặn rồi mới đứng thẳng dậy, thân hình cao ngất.
“ Cái kia cũng là của cô à?” con ngươi đen láy nhìn, trên tay cái cầm túi chống bụi.
“Vâng”
Công ty bách hóa ở tầng một, đang ở tổ chức hội chợ chăn màn gối đệm, nàng khéo léo chọn lựa, mua được một cái chăn có lông mềm mại, màu phấn hồng, định gửi cho chị gái, coi như là quà cưới.
Giang Chấn nhắc tới túi chống bụi, mắt nhìn thẳng nàng, cả biểu tình
lẫn ánh mắt đều hoàn toàn giống cảnh sát, bình tĩnh mà không lộ ra một
chút xúc cảm.
“ Cô muốn đi đâu?”
“ Ách, tầng tám –” nàng ngoan ngoãn trả lời.
Mặt hắn không chút thay đổi, nhướn cằm, ra ý muốn nàng đi trước.
Tĩnh Vân kinh sợ gật đầu mạnh, như là lĩnh thánh chỉ đã ban, không
dám một chút chậm trễ, vội vàng tiến lên vài bước, đi trên cầu thang
trượt.
Giang Chấn đi ngay phía sau nàng, nhắm mắt theo đuôi, thay nàng cầm
mấy túi lớn túi nhỏ. Lúc đó khoảng cách hai người không vượt quá một mét làm toàn từng tế bào trên thân thể nàng đều cảm giác được rõ ràng cảm
xúc mãnh liệt tồn tại khi bên hắn, nhưng nàng cũng không có nghe thấy
hắn phát ra chút thanh âm nào.
Cho dù đang ở công ty bách hóa bình thường nhưng động tác của hắn vô
cùng tư thái, vẫn như là thong dong bước chậm ở trong rừng rậm cùng với
dã thú mà hắn quản.
Hai người một trước một sau, không nói chuyện với nhau, đi đến chỗ rẽ ở tầng tám, từng người đặt cái túi tạp phẩm lên quầy thu tiền, lúc đó
Tĩnh Vân mới dám quay đầu, nhấc đôi mi đẹp lên, mắt đen thuần, nhìn đôi
mắt lạnh như sương băng kia.
“ Giang tiên sinh, tôi đi đây. Cám ơn anh –”
Lời nói còn chưa dứt, Giang Chấn đã buông túi giấy cùng túi chống bụi xuống, vô cảm đối với những lời cảm ơn của nàng, xoay người, hướng tay
vịn cầu thang mà đi mất.
Đôi mắt to đen láy nhìn theo hình hắn rời đi, thậm chí có chút luyến tiếc trong nháy mắt.
Bên trong quầy bán hàng, trưởng phòng xinh đẹp với mái tóc nhuộm hồng dừng máy may điện lại, vẻ tràn đầy hiếu kì đi tới, thuận theo hướng mắt của Tĩnh Vân mà nhìn.
“ Người kia là ai?” Nhã Đình hỏi, duỗi thẳng cổ ra để nhìn. “Là bạn
trai cậu à?” Nè, người đàn ông này tuy ác bá một chút, nhưng ác bá lại
pha thêm gợi cảm nha !
“ Không phải đâu.” nàng vội vàng phủ nhận, lắc lắc cái đầu nhỏ, mái tóc dài cùng đó cũng lắc theo.
“ Không phải à?” Nhã Đình hai mắt sáng ngời. “ Vậy cậu có thể giới thiệu cho mình được không hả?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần hiện lên một chút khó xử, cùng với vẻ không được tự nhiên.
“ Ách — thực xin lỗi, mình không quen anh ấy ……’ Tĩnh Vân chuyển
hướng nhìn, đem túi đang ôm vào quầy bên trong, bỏ những thứ cùng loại
ra, đặt trên mặt bàn.
Dưới đáy túi là cái móc hình con thỏ nhỏ, nàng bỏ ra, trong đầu lại
hiện lên cảnh Giang Chấn nhặt nó rồi chỉ vào con thỏ, mặt nàng phút chốc đỏ ửng lên.
Nàng cắn môi, không đem móc con thỏ để trên bàn mà bàn tay nhỏ rụt
lại, bỏ con thỏ vào trong túi đựng tiền, xong xuôi nàng coi nó như là
trân bảo.
Nhã Đình cũng tiến đến bên cạnh bàn, cầm lấy con gấu làm bằng vải màu xanh, lăn qua lộn lại thưởng thức nó, không chú ý tới Tĩnh Vân đã len
lén “cầm lại” móc hình con thỏ nhỏ.
Cái quầy này là nơi chuyên buôn bán nhiều tác phẩm riêng mà các tác
giả đã gửi bán, may các loại bộ chế phẩm bằng vải lớn thành ga giường,
nhỏ thì thành móc dây điện thoại, các sản phẩm đều muôn màu rực rỡ, bày
đầy bên trong quầy bán.
Nơi này sở hữu những tác phẩm được làm riêng bởi nghệ nhân, sản phẩm
của Tĩnh Vân làm lại còn được khách hàng vô cùng ưu ái nên chỉ cần bày
hàng ra, không đến vài ngày đã tiêu thụ hết.
“ Oa, đường may của con gấu này thật tuyệt! Chắc cậu không mất ít
thời gian và công sức nghen?” Nhã Đình tay cầm gấu bông, bất luận xem
qua bao nhiêu thứ, sản phẩm của Tĩnh Vân làm vẫn mượt mà nhất, làm nàng
tán thưởng không thôi.”
“ Mình chỉ là cố gắng hết sức để cho bà Lưu không thất vọng thôi.”
Được bạn tốt khen ngợi, mặt Tĩnh Vân ửng đỏ, có chút thẹn thùng.
“ Yên tâm yên tâm, cậu làm tốt như vậy, bà chắc chắn hài lòng !” Nhã Đình tươi cười, đấm ngực cam đoan.
Bà Lưu – người chủ hộ, là bà ngoại nàng cần kiệm chăm chỉ, vài năm
trước đã mất, để lại một tủ đã cũ chứa những bộ áo quần màu xanh. Bà đã
mở ra cửa hàng này, đem quần áo màu xanh kia sửa thành gấu bông. Tĩnh
Vân tiếp nối công việc của bà, mất không ít tâm huyết để tạo ra được
những con gấu bông quả nhiên rất tinh xảo, mềm mại và xuất sắc cực kỳ.
Nhã Đình hướng lên cái tủ kính, dẹp ra mấy chỗ rồi đem gấu bông xếp
vào, xong xuôi mới tới kho hàng phía sau, ký vào tờ chi phiếu.
“ Đây là tiền lãi th