
túi của nàng, đều bị nàng để trên mặt đất
hết.
Dưới ánh đèn sáng, da thịt nàng lộ ra nhẵn nhụi, trắng trẻo, hồng
hào, đôi mắt đen huyền thuần khiết mà chân thành, bím tóc thả xuống vai, chỉ đơn giản là càng tăng thêm vẻ đẹp thanh thuần của nàng như một sinh viên.
Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra nàng.
Giang Chấn lúc trước đã gặp nàng đến giờ vẫn không quên, nhớ đến nỗi
ngạc nhiên, hai bên gia đình đã từng gặp nhau bàn chuyện kết hôn. Chỉ là hắn tuy nhận ra nàng nhưng lại yên lặng không mở miệng, đôi mắt vẫn
đen như cũ lãnh lẽo tựa như băng, thần sắc không thay đổi chút nào, hắn
đi đến gần bên nàng, chân bước không ngừng.
Ngay phía sau, một tên thanh niên cao gầy, đang lén lút tiến đến chỗ
Tĩnh Vân, lặng lẽ thò tay ra, hướng ba lô phía sau nàng mà lục lọi.
Nàng vừa bỏ con gấu nhỏ ra, nhưng lại quên kéo khóa, ba lô liền cứ
như vậy mà mở toang. Tên thanh niên cao gầy động tác nhẹ nhàng, rút cái
bóp da bên trong ba lô ra, cứ như không có việc gì, ung dung mà mở, đem
tiền trong bóp cho vào túi mình –
Bỗng dưng, một đôi tay khoẻ mạnh với ra, nhanh nhẹn tóm cổ tay hắn lại, bóp mạnh như kìm sắt.
Bị bắt ngay tại chỗ, tên móc túi sắc mặt xám trắng, mồ hôi trên trán
ứa lạnh, kinh hãi trừng mắt nhìn người đột nhiên vừa xuất hiện, tự tay
bắt hắn.
“ Ê, mày – ” Vừa mới mở miệng, cổ tay liền thít lại nhanh, đau đến nỗi hắn lập tức rên ra tiếng.
Giang Chấn vươn tay, còng tay hắn vào, cầm lại cái bóp da, rồi mới
vặn tên móc túi kẻ đang ai ai kêu đau đớn, giao hắn cho bảo vệ ở gian
tầng trệt.
Gần trong gang tấc, Tĩnh Vân chỉ chăm chú dỗ cô bé kia mà không phát hiện ra đằng sau mình có động tĩnh.
Đang đi ra chỗ rẽ thì chợt xuất hiện vẻ mặt kích động của một phụ nữ
trẻ. Cô bé khóc to, nhìn lên người phụ nữ, lập tức gạt tay nàng ra lao
nhào vào lòng mẹ.
“Cám ơn cô.” Người phụ nữ ôm con gái, liên tiếp nói lời cảm tạ. “ Tôi vừa mới đi một cái mà nó đã chạy đâu không thấy bóng người.”
Cô bé dựa vào đầu trên vai mẹ, nước mắt trên má đã khô dần, hai mắt lại nhìn con gấu bông, vẻ lưu luyến không rời.
Tĩnh Vân nhận ra được điều đó, hé môi cười, chủ động mở miệng.
“ Em thích không?”
Cô bé cắn cắn đầu ngón tay, e lệ gật đầu.
“ Đó, tặng cho em, em đừng làm đau nó nhé!” nàng đem con gấu bông
mềm béo, đưa vào lòng cô bé, còn vươn ngón trỏ, gõ gõ lên chóp mũi cô
bé.
Người phụ nữ ôm con gái, con gái ôm gấu bông, liên tục nói lời cảm tạ rồi rời đi.
Vui vẻ thấm lẫn ấm áp vẫn còn vương lại bên khoé miệng Tĩnh Vân, nàng thân mật vẫy vẫy tay, định tiếp tục lên tầng. Ai ngờ, nàng vừa mới quay người lại, liền thình lình đối mặt với người đàn ông phía sau.
Giang Chấn cầm bóp da nên đã đi theo sau nàng.
“ Bóp da bị mất của cô.”
Đôi mắt to đen láy chớp chớp, nhìn lên phía khuôn mặt tuấn tú. Rồi,
má hiện lên một chút hồng hồng, trắng nõn với dòng nước như mật đào, đảo mắt cái lại liền thành màu đỏ của quả táo vì xấu hổ.
Hắn đem bóp da nhét vào trong tay nàng, đối với chuyện vừa rồi một
chữ cũng không nói, xoay người tay nắm vào cái vịn cầu thang định bước
đi, cả tư thái lẫn động tác đều nhanh nhẹn gọn gàng.
“ A, người kia — Giang — Giang tiên sinh! Anh là Giang tiên sinh đúng không?” nàng vội vàng mở miệng.
Đôi mắt đen liếc lại, thấy đôi má phấn cùng cái lúm đồng tiền đỏ ửng.
“ Cám ơn anh.” nàng cười đến mắc cỡ, cố lấy dũng khí tự giới thiệu. “ Anh không nhớ tôi à? Tôi là Lâm Tĩnh Vân, em gái của Lâm Phượng Đình.”
mặt càng lúc càng hồng, nàng lại bổ sung “ Cái tuần trước đó, anh đi
cùng Lệ tiên sinh đến nhà tôi, cùng ba mẹ tôi bàn bạc về đám cưới, hôm
đó tôi đã hát –” nàng vừa nói, bàn tay nhỏ bé vừa đưa hướng đông rảo
hướng tây, cầm những cái túi cạnh chân lên.
Nhưng cái túi lại hết lần này đến lần khác không theo nguyện vọng của nàng, lại cứ đổ ra, rồi đột nhiên bục ra, chợt nghe thấy tiếng roạt một cái –
Khe hở ra con gấu bông trông thật đáng yêu, cái chén bên trong thì vỡ toang, hé ra một bộ áo với những đường đăng ten hình hoa, được một lúc
thì lộ ra cả bộ, trong nháy mắt đồ rơi ra hết cả. Mấy chục con vật làm
móc treo di động, càng lúc càng nhiều thêm, bỗng nhiên có tiếng như leng keng thùng thùng đi ra, cái này so với cái kia còn lăn xa hơn.
Tĩnh Vân quẫn vô cùng, khuôn mặt xấu hổ đến mức nóng lên. Nàng ngồi
xổm xuống, tay chân luống cuống tìm theo, đem cái này cái nọ nhét hết
vào một cái túi khác.
Như kiểu trời muốn cùng nàng đối nghịch đến cùng, một lần nữa âm thanh chói tai rách xoạt lại vang lên –
Một cái túi khác cũng bị bục!
Trên đất đầy những móc treo điện thoại, nhặt lại rớt, rớt lại nhặt,
cứ như vĩnh viễn nhặt không xong, nàng cho dù thấp đầu, cũng có thể phát hiện được bốn phía người đến người đi không ít người đang cười trộm xem dáng vẻ chật vật của nàng.
Ngay lúc nàng một mình tự nhặt lo lắng xấu hổ ở đó đang định đứng dậy thì một đôi bàn tay to vươn tới, cầm lấy nửa số túi.
Tĩnh Vân kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Giang Chấn đang xoay người, thay nàng nhặt đầy những thứ linh tinh trên đất.
“ Ách, Giang, Giang tiên sinh, anh cứ để tôi tự nhặt là được rồi……”
nàng vừa mừng lại