Kiều Thê Của Tôi

Kiều Thê Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322724

Bình chọn: 10.00/10/272 lượt.

ây thì đành phải mời hai vị nhận lời mời chiêu đãi của tôi thôi.’

‘Vẫn chỉ một câu thôi, cô không cần phải hao tâm uổng phí.’ Phượng

Đình mặt lạnh, liên tục xua tay, không chút lo lắng cự tuyệt. ‘Nhân viên làm cho nhà nước thì không thể lén nhận chiêu đãi được.’

‘Ấy, xin đừng cự tuyệt tôi nhanh vậy.’ Nàng ta dùng âm thanh mềm mại nói.

Tĩnh Vân đứng một bên, mắt không biết làm sao lại nháy, trong lòng tự nhiên hiện lên một tia dự cảm xấu. Nàng vừa định mở miệng, nhắc nhở chị cả cẩn thận một chút thì chị cả đã không để ý tới đối phương nữa, đẩy

nàng ta ra ngoài.

Đang đẩy, chị cả còn không quên mở miệng nhắc lại lời cự tuyệt.

‘ Tôi đã nói rồi, không có khả năng –’ vài giây tiếp theo, tay của chị cả ở trên lưng nàng ta cứng lại. ‘Làm cái quỷ gì vậy?!’

Câu chất vấn tức giận này làm Tĩnh Vân tò mò quay đầu lại, không ngờ

nhìn thấy, mỹ nhân nước ngoài đang chĩa súng vào các nàng. Mà cửa ở phía ngoài, cũng xuất hiện hai người đàn ông mặc áo đen, ánh mắt gian tà

nhuốm đầy sát khí, làm cho người ta không rét mà run.

Chị cả nhanh chóng đem nàng kéo ra phía sau, giống như mỗi lần trước, chỉ cần nàng gặp nguy hiểm, chị sẽ dùng thân mình che chở cho nàng.

‘ Các người là ai?’

Mỹ nhân nước ngoài vừa cười, Tĩnh Vân nhìn thấy, không tự chủ được run run, cảm thấy nụ cười tươi kia đáng sợ như rắn rết vậy.

‘Tôi rất kiên trì, mời hai vị đi theo tôi một chuyến.’ Mỹ nhân nước

ngoài nghếch đầu một cái, ý bảo hai người đàn ông mặc áo đen ngoài cửa

xông lên. ‘Bịt mắt bọn họ vào.’

Tĩnh Vân sợ tới mức mặt trắng bệch, nàng rất muốn chạy trốn, nhưng

lại không muốn bỏ lại chị cả, lại càng sợ mình trốn không đủ nhanh, đến

lúc đó nói không chừng có thể té ngã, hoặc làm đám người này sinh ý giết người. Nàng có thể không để ý tới bản thân mình, nhưng không thể không

để ý tới sinh mệnh bé nhỏ trong bụng nàng được.

Không còn lựa chọn nào khác, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói.

Một miếng vải đen bịt mắt nàng lại, cả thế giới của nàng lâm vào bóng đêm.

Trong vòng hai mươi tư giờ, nàng đã được cứu trở về.

Đêm khuya nhân tĩnh, ánh trăng len lỏi vào nhà, rọi xuống khuôn mặt

nhỏ hình trái xoan ở trên giường, làm nó càng thêm vẻ tái nhợt.

Giang Chấn ngồi cạnh giường, sắc mặt u trầm, con ngươi đen chăm chú cả đêm chưa từng rời khỏi Tĩnh Vân đang ngủ say.

Cho dù nàng đã bình yên vô sự, cho dù nàng đã trờ về nhà, cho dù nàng đã từng trải qua sợ hãi cùng với kinh hoảng, nhưng khi ở bên hắn vẫn

chìm vào được giấc ngủ, trong lòng hắn phẫn nộ không ngừng.

Sau khi biết được tin Tĩnh Vân bị bắt cóc, có một thứ cảm xúc gì đó

cứ quanh quẩn trong ngực hắn, thủy chung nấn ná không đi. Hắn nôn nóng,

hắn phiền muộn, hắn lo lắng cho an toàn của nàng –

Thứ cảm xúc như vậy, đối với Giang Chấn mà nói rất xa lạ.

Hắn là cô nhi.

Hắn luôn chỉ ăn một mình, ngủ một mình, một mình độc lai độc vãng.

Cho đến khi hắn gặp Lệ Đại Công, một người đàn ông cương nghị, chất phác và người nhà của hắn, được song thân Lệ gia quan tâm cổ vũ, hắn mới dần dần buông vỏ bọc xuống, làm mất đi vẻ hung dữ thời thơ trẻ, đi đường

hoàng trên con đường chân chính.

Trước khi gặp Tĩnh Vân, hắn căn bản không cần phải lo lắng cho bất cứ kẻ nào.

Tuy rằng, Tĩnh Vân lọt vào bàn tay đẫm máu của bọn Mã Lỵ, bị giam

nhốt chưa đến một ngày nhưng mà chỉ cần nghĩ đến trong khoảng thời gian

đó, nàng bị nhốt trong căn hầm tối tăm, sợ tới mức rơi lệ đã làm cho hắn cảm thấy không thể chịu đựng được.

Khó có thể tưởng tượng được, nàng chống đỡ qua bằng cách nào. So với

chị cả mạnh mẽ, dũng cảm của nàng thì nàng mảnh mai, yếu đuối như một

đoá hoa nhỏ.
truyện của Lệ Đại Công và Lâm Đình Phượng hen!! Truyện này nằm trong

seri “công vụ” mà>

Hắn kiên trì ôm nàng về, ôm nàng vào nhà, ôm nàng tiến vào phòng tắm.

Tĩnh Vân không ngừng cam đoan, mình không bị thương. Nhưng đôi bàn

tay to này vẫn vô cùng kiên trì như cũ, cởi từng cái quần cái áo trên

người nàng.

Mắt thấy kháng nghị không được, nàng đành thẹn thùng ngồi trong bồn

tắm lớn, ngoan ngoãn đón nhận chăm sóc của hắn, để hắn tùy ý giúp nàng

rửa sạch từng tấc da thịt một, kiểm tra thật sự nàng có bị thương hay

không.

Đôi mắt đen u ám, quét ánh nhìn lên cánh tay nàng, thấy đằng sau vai

phải nàng có vết máu thâm lại, trong mắt hắn bỗng dưng hiện lên tia lửa

giận.

Nàng bị thương!

Vết sưng đỏ cùng với vết thâm ở trên da thịt mềm mại trắng nõn của nàng có thể làm cho người khác thấy ghê người.

Nàng ngồi trong bồn tắm, giật lấy cái khăn tắm bằng bông, bận bịu che lấp xuân quang trước ngực và giữa hai chân. Ngón tay dài ngăm đen, lại

nhẹ nhàng mơn trớn vai phải của nàng, lưu luyến ở chỗ bị thương không

đi.

“Đau không?” hắn hỏi.

Tĩnh Vân rũ mắt xuống, cái đầu nhỏ lắc lắc, trong mắt xuất hiện tầng

nước mỏng. Tuy rằng lúc này nàng đã bình an, nhưng mà cứ nghĩ đến chuyện lúc trước bị bắt cóc, nàng vẫn thấy sợ hãi.

Nhìn thấy phản ứng của nàng, cùng với lệ quang trong mắt, Giang Chấn mím môi mỏng, không mở miệng.

Hắn dùng khăn mặt mềm mại, ở trong bồn tắm


Teya Salat