Polaroid
Kiều Thê Của Tôi

Kiều Thê Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322545

Bình chọn: 7.00/10/254 lượt.

không theo nguyện vọng của nàng, vô luận nàng cầu

nguyện thế nào, khổ sở chờ đợi thế nào, Giang Chấn cùng ‘bác

Nguyệt’ vẫn không có một chút tin tức.

Ngày hai mươi lăm, nàng vì phiền lòng mà khâu hỏng một con gấu, nối nhầm tay nó vào chân.

Ngày hai mươi bảy, nàng phụ trách nấu cơm, lại không yên lòng, thiếu chút nữa thiêu cả phòng bếp.

Ngày hai mươi tám, nàng quyết định chờ thêm ba ngày nữa, nếu ‘bác

Nguyệt’ vẫn không đến, nàng sẽ kiên quyết đi xác nhận lại.

Ngày ba mươi mốt, nàng cả đêm không chợp mắt, sáng tinh mơ đã ra

khỏi cửa, bắt ba lần xe buýt, đến một làng thật xa, vào một

siêu thị mini, mua một que thử thai. (Chỗ này chính là tiết tử này các nàng)

Về nhà , nàng trốn vào trong phòng tắm, hai tay run run, theo hướng

dẫn sử dụng trong hộp giấy, đọc từng chữ một, lại dựa theo chỉ

thị, làm xong trình tự trong giấy, liền nín thở tập trung lo lắng

chờ đợi kết quả.

Một vạch màu lam xuất hiện trên que thử.

Khoảng năm giây sau, một cái vạch hồng cũng chậm rãi, chậm rãi hiện lên.

Hai vạch!

Nàng cầm tờ hướng dẫn, run run mở ra, xác nhận dòng chữ trên đó.

Bất luận là vạch thẫm màu hay nhạt màu hiện ra, nếu có hai vạch xuất hiện thì đều thể hiện bạn đã mang thai.

Miệng nàng nửa mở, nhìn lại bản hướng dẫn, lại cầm que thử,

nhìn vào hai vạch trên đó, không ngừng dụi mắt để xem xem mình có

bị hoa mắt nhìn lầm hay không. Nhưng mà bất luận nàng xoa bao nhiêu

lần đi chăng nữa, hai vạch vẫn cứ rành rành ở đó, mãi không

biến mất.

Trận đả kích này làm toàn thân nàng như nhũn ra, vô lực ngồi

than thở ở trong phòng tắm, ngẩn người nhìn que thử thai.

Thảm rồi, cái này có thể gây ra ‘ án mạng’ đó!!!

Sau khi kiểm tra, biết mình mang thai, Tĩnh Vân lại càng đứng ngồi không yên.

Nàng nhặt que thử thai, bản hướng dẫn cùng với hộp giấy

lại, mang tới gần phòng mình, giấu ở nơi kín đáo nhất, không

dám lưu lại một chút dấu vết nào trong phòng tắm.

Trời ạ, mang thai! Nàng thế mà lại mang thai !

Hoá ra không muốn ăn, với thân thể không khoẻ không phải do suy

nghĩ quá nhiều, mà là do trong thân thể nàng, đã xuất hiện thêm

một sinh linh nhỏ nữa.

Nàng đương nhiên biết rõ, phụ nữ không phải dựa vào một cái dấu chân lớn để có tiểu bảo bảo mà là do không phòng tránh khi làm

chuyện đó nên mới mang thai. Nhưng nàng không thể lường được là

mình vừa mới nếm thử trái cấm một lần đã ‘trúng thưởng’ ngay.

Tay chân Tĩnh Vân hoàn toàn hoảng loạn.

Nàng không dám tưởng tượng, nếu để cho ba mẹ biết, cho em trai mình biết, cho chị cả biết thì……

Nhớ tới chị cả, Tĩnh Vân nhịn không được rùng mình một cái.

Mẹ thân thể gầy yếu, thường xuyên vào bệnh viện, mấy chục năm cũng chỉ như một ngày ba luôn cẩn thận che chở cho mẹ nên từ việc lớn

tới việc nhỏ trong nhà, bao gồm cả việc quan tâm tới em trai em

gái đều là một mình chị cả ôm lấy hết.

Từ nhỏ đến lớn, chị cả luôn chăm sóc tỉ mỉ cho nàng, chỉ cần có ai dám khi dễ nàng, chị cả sẽ vì nàng đi lấy lại công đạo, đánh cho kẻ đó đến mặt mũi bầm dập.

Lúc này mà chị ý biết, nàng sớm đã bị Giang Chấn ‘ ăn’ , khẳng định sẽ nổi trận lôi đình, giận hắn mãi mất thôi.

Sau cả một đêm suy nghĩ, Tĩnh Vân quyết định, tạm thời bảo vệ bí

mật này, đi tới bệnh viện phụ sản cẩn thận kiểm tra trước đã.

Sáng sớm mùa đông, ngoài cửa sổ gió lạnh thổi vù vù, phủ lên người cái áo khoác nhung dương, lại đeo thêm một cái khăn quàng cổ, từ

đầu đến chân bao ấm áp nàng mới cầm túi vải lên, thay đôi giày vải

đi cho thoải mái.

Trong phòng khách không có một bóng người, ba mẹ hẳn là còn trong

phòng ngủ, nàng âm thầm thấy may mắn, bàn tay nhỏ bé cầm cái chốt

cửa, đẩy cửa chính ra, nhanh chóng chuẩn bị rời đi –

Nhưng ngoài cửa lớn, lại gặp một người.

Một người đàn ông.

Người mà nàng luôn nhớ, luôn mong nhưng hiện tại lại không muốn gặp nhất, là người đàn ông này.

Giang Chấn!

Tĩnh Vân toàn thân cứng ngắc, hai mắt mở to ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt đã cắt không còn một giọt máu.

Vài giây tiếp theo, nàng kinh hoảng muốn thoái lui không thích chạm mặt Giang Chấn, đóng phịch một tiếng cái cửa lại.

Làm sao có thể là hắn được?

Hắn tới làm cái gì chứ?

Hắn tìm đến nàng sao?

Hay hắn biết nàng mang thai ? Không không không, hắn không có khả

năng biết. Thế, hắn tới làm gì? Tới hỏi nàng có nhớ hắn không à, hay

là đến hôn nàng?

Tĩnh Vân dựa lưng vào cửa, ôm chặt lấy cái túi vải, kinh hoảng không nghĩ được gì.

Cốc!

Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, mạnh đến nỗi làm nàng sợ nhảy tưng lên, xoay người nhìn vào cái cửa.

Cốc, cốc!

Giang Chấn gõ cửa.

Nhà nàng rõ ràng có chuông mà hắn lại không ấn, cố ý muốn gõ cửa.

Tiếng gõ cửa cực kì có quy luật, không nhanh cũng không chậm, lực gõ có nặng có nhẹ, một tiếng tiếp nối một tiếng, cứ