
như nếu nàng
không chịu mở cửa thì hắn cũng sẽ vĩnh viễn đứng đó mà gõ vậy.
Cốc, cốc, cốc, cốc, cốc, cốc, cốc, cốc, cốc!
Tiếng đập cửa vang lên, gõ vào đầu nàng làm nàng run run, dạ
dày siết chặt lại. Cái tiếng đó cứ quanh quẩn trong phòng khách, nếu nàng không mở cửa thì chỉ một lát sau, khẳng định ba mẹ đi ra
xem mất.
Không thể làm gì được nữa, nàng đành vươn bàn tay nhỏ bé lạnh như băng ra nắm lấy chốt cửa, chậm rãi mở ra.
Giang Chấn vẫn đứng ở ngoài, cuối cùng cũng buông tay, không gõ cửa
nữa. Cặp mắt đen nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn tú có mấy phần
giận dỗi.
“ Làm sao mà em vừa thấy tôi tới liền đóng cửa lại vậy?” hắn mở miệng trước, chất vấn nàng với vẻ bất mãn.
Sau khi bắt được Công tước, tổ đặc vụ lại mất một chút thời
gian nữa để cùng FBI thảo luận, thẩm vấn quá trình đã xảy ra. Lần
này cuối cùng FBI cũng nhận lỗi, không cam tâm tình nguyện giao lại
quyền ưu tiên thẩm vấn.
Hắn cố gắng nhanh chóng xử lý xong công việc để đến tìm nàng.
Ai ngờ, người phụ nữ nhỏ bé này vừa thấy hắn đến, cứ làm như
nhìn thấy quỷ vậy, sợ tới mức mặt trắng bệch ra còn đóng cửa mạnh
vào, làm cho hắn cảm tưởng bị một cái bát úp chặt không nhấc
ra được.
Tĩnh Vân thấp thỏm không yên, cái đầu nhỏ cúi thấp xuống, hai tay ôm chặt cái túi vải, mười ngón tay mềm mại bám vào lớp vải
dệt. ‘Ách…… Ách…… Em……’ nàng ấp a ấp úng, vì chứng cứ rành rành ra
đó nên nói không được nửa lời giải biện.
Giang Chấn nheo mắt lại, nhìn vào cái áo khoác ngoài cùng với cái túi vải trong tay nàng.
‘ Em muốn ra ngoài à?’ hắn hỏi.
Cái đầu nhỏ gật gật, rồi đột nhiên nàng tỉnh lại, mặt trắng
bệch, lại bắt đầu ra sức lắc lắc. ‘Không có, không có, em không muốn
đi ra ngoài!’ nàng vừa nói, vừa lui về một bên.
Lời nói dối tồi như vậy tất nhiên không thể gạt được Giang
Chấn, đôi mày rậm của hắn chau lại, bàn tay to vươn ra, bá đạo cầm
tay nàng, không phân trần thêm mà đi ra ngoài.
‘ Tôi đưa em đi.’
Sức lực người đàn ông bao lấy nàng, không những thế hắn còn
là một người cường tráng nữa nên Tĩnh Vân căn bản không thể phản
kháng, chỉ có thể như một chú gà con đáng thương bị con diều hâu
quắp một lèo ra phía trước nhà, ngồi trên xe hắn.
Một bước của Giang Chấn rất dài, hắn bước một bước thì nàng phải bước vài bước mới theo được. Hơn nữa hắn lại bá đạo quá mức,
không cho nàng cơ hội bỏ chạy, đi nhanh hơn bình thường nên chỉ có đoạn đường ngắn ngủn tới xe mà nàng vấp ngã đến mấy lần.
Lên xe xong, nàng chỉ cảm thấy dạ dày khó chịu, không thoải mái.
Một tay để trước ngực, nàng cố gắng hít sâu nhưng sắc mặt vẫn càng
lúc càng tái nhợt.
Giang Chấn ngồi vào chỗ lái, theo thói quen lấy thuốc cùng với
cái bật lửa ra. Mùi hương của thuốc tràn ngập trong xe, xộc vào
mũi nàng.
‘ Muốn đi đâu?’ Hắn khởi động xe, thong dong hít một hơi vào rồi phun ra một đám khói thuốc.
Tĩnh Vân trả lời bằng một tiếng khó chịu buồn nôn.
Mùi hương của thuốc với tình trạng sức khoẻ của nàng giống như đổ thêm dầu vào lửa. Dạ dày của nàng đột nhiên xoắn lại,
bên trong như có cái gì trào dâng, lại giống như đang có người
đào núi lấp biển, xao động mạnh làm nàng giữ lấy ngực, khó chịu không ngừng nôn oẹ ra.
Vài phút trôi qua, cơn nôn đã tạm ngưng, nàng xụi lơ trong chỗ
ngồi. Mồ hôi lạnh ướt hết trán nàng, cảm giác khó chịu cũng
dịu đi nhưng vẫn chưa biến mất hẳn.
‘ Em khó chịu à?’
Giọng nói trầm đã gần hơn so với lúc trước, tờ khăn giấy
cũng bị nhét vào trong tay nàng. Nàng nhắm mắt lại yếu ớt gật đầu,
dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán.
Dưới ghế ngồi truyền đến chút rung động, tuy rằng rất nhỏ, nhưng
lại liên tục không ngừng. Nàng mơ hồ biết Giang Chấn bắt đầu cho xe
chạy lại không biết hắn muốn đưa mình đi nơi nào.
Một lát sau, nàng cuối cùng cũng vượt qua được cơn cảm giác khó chịu kia, dạ dày cũng không quặn lại nữa, nàng mới mở hai mắt ra, phát hiện ở ngoài cửa sổ xe, nhà cao tầng cứ lui nhanh về phía
sau, xe đã đi vào nội thành.
‘ Anh muốn dẫn em đi đâu?’ nàng đột nhiên cảnh giác đứng dựng lên.
‘ Bệnh viện.’
Bệnh viện?!
Đúng là hôm nay nàng ra ngoài để chuẩn bị tới nơi đó. Nhưng nàng không nghĩ sẽ đi cùng hắn a!
Tĩnh Vân khôi phục được một chút thể lực mới đứng lên lắc đầu,
vội vàng nói: ‘Không cần không cần, không cần đi bệnh viện, em, em em em — em muốn về nhà……’
Giang Chấn bất di bất dịch, đôi mắt đen liếc nàng một cái,
nhìn vẻ mặt như có người âm theo đuổi của nàng, hắn vẫn cho xe đi như cũ, căn bản không có ý quay đầu.
Lòng nàng nóng như lửa đốt, hoảng không biết nên làm sao bây giờ,
hơn nữa mùi thuốc vẫn chưa bay hết, điếu thuốc trên tay hắn còn
chưa tắt làm nàng cảm thấy dạ dày co rút nhanh, cái cảm giác