XtGem Forum catalog
Kiều Thê Của Tôi

Kiều Thê Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322211

Bình chọn: 9.5.00/10/221 lượt.

Đinh đông.

Thanh âm thanh thuý vang lên, chiếc cửa tự động của siêu thi mini mở ra.

Một cô gái trẻ măng, xinh đẹp tuyệt trần đi vào trong, đôi mắt sinh động, hai bím tóc đen nhánh buông thẳng ở bên hông.

“ Hoan nghênh quý khách!” nhân viên siêu thị cao giọng chào.

Nàng lấy cái giỏ bên cạnh cửa, bước nhanh tới khu để tạp chí phía

trước, nhặt một quyển tạp chí mới, một quyển tạp chí kinh tế tài chính,

một quyển tạp chí linh tinh, và thêm một quyển truyện tranh nữa.

Rồi, nàng đi vào khu để lạnh, cầm mấy bình đồ uống lạnh, thong thả hướng tới chỗ để đồ tạp phẩm.

Ba phút hai mươi lăm giây sau, nàng chuyển đến khu mỹ phẩm phía

trước, bỏ hộp phấn, giấy ướt, kem chống nắng, dầu gội đầu, đôi tất lót,

dao cạo… toàn bộ đều bỏ vào cái giỏ.

Đôi mắt nàng chuyển hướng nhìn, cuối cùng dừng lại ở cái hộp nhỏ màu

trắng hình chữ nhật. Ánh mắt sáng ngời, nàng vội vàng quơ xuống dưới,

giấu nó vào góc khuất nhất của cái giỏ.

Rồi, nàng hít một hơi sâu, đương đầu nghênh đón gian nan mà khiêu chiến –

Tính tiền.

Tâm tình không yên, nàng đem cái giỏ lên quầy tính tiền.

“ Xin hỏi có cần túi ni lông không ạ??” thu ngân siêu thị hỏi.

“ Ách, dạ – được a. –”

Đinh đông.

Cửa tự động lại một lần nữa mở ra, lần này vào là một đám nam sinh trung học, vừa đánh bóng rổ xong, quần áo đẫm mồ hôi.

Tên trưởng nhóm động tác nhanh gọn, cầm lọ nước khoáng, đứng ngay

phía sau nàng, xếp hàng chờ tính tiền, một bên vẫn hi hi ha ha vừa nói

chuyện phiếm vừa đánh rắm.

Nhân viên siêu thị lấy từng món hàng xoẹt qua cái bảng mã, hàng giống nhau thì bớt được thời gian tính, vì lúc cuối nàng mới vơ lấy cái hộp

giấy, nó lại bị nhét ở góc khuất nhất, nên cư nhiên thu ngân quên tính

tiền.

“ Cám ơn, tổng cộng là tám trăm ba mươi hai đồng.” nhân viên siêu thị nói, đem tạp chí nhét vào trong túi ni lông.

Nàng cầm ví tiền, trong lòng lăn tăn không thôi, trải qua vài giây

cùng suy nghĩ đối chọi, cuối cùng nàng cố lấy dũng khí, cầm cái hộp giấy ở góc giỏ ra phía trước.

“ A, thật có lỗi.” Nhân viên cửa hàng đến lúc này mới phát hiện, cầm lấy hộp giấy soát qua bảng mã, cũng không cố tình, vô ý mắt liếc nàng

một cái, tuy rằng biểu cảm không thay đổi, nhưng làm cho nàng nháy mắt

đã đỏ mặt.

“ Đây là tôi giúp anh tôi mua, là giúp anh tôi mua mà……” nàng thấp

thỏm không yên, đôi má phấn đỏ bừng, cái đầu nhỏ cúi càng thấp, chợt

thốt lên lời nói dối, đổ toàn bộ điều không tồn tại lên đầu ca ca.

Phía sau có một học sinh trung học, mắt thực sự rất tinh, ngắm cái

hộp giấy trong tay nhân viên cửa hàng, lại nhìn thấy bộ dáng nàng quẫn

cùng đang xấu hổ đến muốn chui xuống đất, liền mở miệng trêu chọc.

“À há, bà chị, không phải bà chị mua nhầm đấy chứ?” Hắn cười

điệu bộ xấu xa. “ Bảo giúp anh mình mua, hẳn là mua bao cao su nha?

Sao lại thành que thử thai thế kia?”

Bốp!

Mặt nàng nóng ran.

Trước tiếng cười vang của bọn học sinh, nàng bỏ ra tờ tiền trị giá

ngàn đồng, xấu hổ lúng túng cầm que thử thai, nhét vào túi ni lông đầy

đồ, bất chấp lấy lại tiền thối lại cùng hóa đơn, nàng xoay người chạy

trối chết.

Tiếng khóc.

Một bé gái vịn tay ở cầu thang đứng ngay cửa ra vào tầng ba của công ty bách hóa, chu cái miệng nhỏ ra khóc to.

“ Hu hu hu, mẹ, mẹ……”

Bé khóc rất thương tâm, đầu ngón tay mập mạp trong miệng cắn thật

chặt, hai hàng nước mắt rưng rưng, lại vội vàng tìm kiếm sự giúp đỡ,

biểu hiện kinh hoảng vô cùng sợ hãi. Nhưng người qua đường thì lại chỉ

ngoảnh mặt làm ngơ, cùng lắm là ném lại một cái liếc mắt, thậm chí còn

vội vàng tránh đi, chẳng có nhiều người để ý tới nữa.

Không tìm thấy mẹ, lại chờ không có người giúp, cô bé ngã phịch trên đất, lại càng khóc to.

“ Hu hu oa, mẹ! Mẹ……” tiếng khóc vang lên, dần dần lại chuyển thành tiếng nức nở.

Bỗng dưng, một thứ thật mềm chạm vào má bé, xượt qua đôi mắt đẫm lệ.

“ Em bé, em làm sao vậy ?”

Thanh âm người nói vang lên thật dễ nghe, giọng điệu lại dịu dàng

mang theo một chút vỗ về. Cô bé chớp đôi mắt đẫm lệ, phủ mờ nước mà kinh ngạc nhìn người phía trước.

Ngay sát trước mắt bé là một búp bê gấu đáng yêu nhất làm bằng vải

màu nâu, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt được đính khuy, chiếc mũi được

thêu, bàn chân mềm mại, cùng đôi tai lớn thực sự làm cho người ta muốn

được ôm vào lòng.

“ Chào em, chị là chú gấu nhỏ bé này! Em làm sao mà khóc vậy?”

Thanh âm dễ nghe kia lại nói thêm, búp bê gấu lấy tay sờ bé, mềm mại dịu dàng như lông cừu lau đi dòng lệ ẩm ướt trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

“ Mẹ…mẹ…”

Chú gấu nhỏ lại hỏi, đầu nghiêng sang một bên.

“ Mẹ làm sao nào?”

“ Không thấy mẹ.” Cái miệng nhỏ nhắn đồng thời cũng dẹt ra, nước mắt lại tuôn xuống.

Giang Chấn ghì vào tay vịn cầu thang, đi lên lầu ba công ty bách hóa, đã thấy thấy được chuyện đang xảy ra.

Dung nhan của Lâm Tĩnh Vân thật xinh đẹp tuyệt trần, lưng nàng cúi

xuống một nửa, tay lắc lắc con gấu bông, nhẹ giọng nói chuyện, dỗ dành

cô bé đang lạc đường.

Bên cạnh chân nàng còn đôi ba túi đồ cỡ vừa, với một mảnh ga giường

còn chưa cất kín, gấp để bên trong túi chống bụi. Vì an ủi cô bé kia, mà bao lớn bao nhỏ những cái