
Mở đầu
Kiếm quang lấp lánh, hàn khí bức người, bảo chủ tuấn dật của Phi Vân
Bảo, Tiêu Thiên Lân, vẻ mặt lãnh đạm chuyên chú, hai chân đi lại như bay trên rào trúc, phảng phất như tiên nhân. Song kiếm trong tay hắn cũng
nhẹ nhàng vũ động, vung về hướng những chiếc lông vũ đang bay trong
không trung, cho đến khi toàn bộ lông vũ màu trắng đều bị đánh rơi
xuống, không trung không còn một mảnh lông vũ nào mới thôi, trường kiếm
trong tay bay lên chừng mười trượng gần tận chân trời, nổi bật trong ánh chiều tà, phát ra ánh sáng lóa mắt.
“Oa!” Nhìn bảo chủ thể hiện võ nghệ, tân đệ tử không khỏi thán phục
kêu, phát hiện mình thất lễ, ngay lập tức luống cuống che miệng.
Bỗng nhiên, thân kiếm đang bay cao kia đột ngột từ không trung lao thẳng xuống, nhanh như lưu tinh.
(Lưu tinh: Sao băng.)
“A! Tránh mau.” Tiêu Thiên Văn dẫn vài tiểu cô nương trong đoàn ca vũ thăm thú trong bảo, vốn ai cũng bước chân uyển chuyển, thần thái phấn
khởi, khóe môi không giấu nổi vui vẻ, nay thình lình bị kiếm quang dọa
sợ, hắn vội vàng kéo bàn tay nhỏ bé bên cạnh tránh sang một bên. Sợ nhị
ca nổi giận, phát tiết lên những tiểu cô nương dung mạo xinh đẹp này, đã xúi quẩy đến thế thì hắn phải đem tiểu cô nương mình chọn trúng bảo vệ
thật tốt mới được.
Chỉ thấy Tiêu Thiên Lân giương hai tay lên, ném hai cái vỏ kiếm ra,
hai đạo lưu tinh lập tức “đương” một tiếng, chuẩn xác rơi vào trong vỏ.
Thực lực chân chính của hắn hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người.
“Oa! Lợi hại quá!” Hai người chạy chậm nhất là Thu Quỳ và Hồng Mai vỗ tay liên hồi, không ngừng hoan hô trầm trồ khen ngợi, biểu tình trên
mặt cứ như trông thấy những giọt mồ hôi trong suốt trên người Tiêu Thiên Lân là chuyện rất vui vẻ.
Ôi! Trời ạ! Đây là công phu thứ thiệt nha, không phải xiết hay ảo
thuật, khỏi phải dùng sức chụp lấy luôn. Tiêu Thiên Văn thầm gào khóc
trong lòng, không dám nhìn mặt huynh trưởng.
“A Văn, nơi này là chỗ luyện võ, không thể mang người ngoài vào.”
Gương mặt tuấn tú của Tiêu Thiên Lân không có bất kỳ biểu cảm nào, thu
hai cây trường kiếm lại.
“Đệ… đệ trùng hợp đi qua thôi.” Tiêu Thiên Văn chắc lưỡi hít hà,
không biết trong bảo có thêm cái quy định này hổi nào, nhưng không dám
bày tỏ ý kiến, vội vàng xin lỗi, sau đó lập tức mang đám tiểu nha đầu
đi. “Hả?” Gác cổng đúng là làm việc thật nghiêm ngặt nha? Đám nha đầu
lẩm bẩm vài lời tiếc nuối, muốn kháng nghị với Tiêu Thiên Lân, nhưng
không dám bởi vì trong đoàn có một tỷ muội sắp thành thân với huynh
trưởng của Tiêu gia nên họ mới có thể làm khách ở “Đệ nhất võ lâm bảo”
này, chứ không quen Tiêu Thiên Lân, cũng không biết tính tình của hắn
thế nào, nên chẳng biết hắn có nể tình các nàng không, chỉ đành luyến
tiếc mà rời khỏi.
Tiêu Thiên Lân nhìn các đệ tử đang mất hồn phía dưới, gương mặt lạnh lùng chờ đám nha đầu kia đi.
Hừ! Thật là một đám họa thủy…
(Họa thủy: Trong câu “hồng nhan họa thủy”: Hồng nhan là người đẹp, họa thủy là hại nước. Nôm na là đẹp thì gây họa ý mờ.)
Thái Sơn, vùng ngoại thành thành Thái An, nơi ở của “Võ lâm đệ nhất
bảo” trong truyền thuyết. Thường ngày Luyện Võ Tràng tràn ngập không khí nghiêm túc nay lại ít đi tiếng phi ngựa, tiếng thét vang khi luyện võ,
tràn ngập tiếng người tiếng đánh trống reo hò, chiêng trống nhạc đàn
vang trời, vô cùng náo nhiệt. Thì ra là huynh đệ Tiêu gia vang danh
giang hồ sắp có chuyện vui!
Nghe nói trưởng nam Tiêu Thiên Diễn rời nhà đã nhiều năm lấy vợ, đặc
biệt hồi hương đãi tiệc rượu, rất nhiều người có quan hệ với huynh đệ
Tiêu gia đều chạy đến tặng lễ.
“Thế bá, tiểu chất kính người! Đa tạ người trong lúc bận rộn cũng
dành thời gian đến nhà chúng ta uống ly rượu mừng này.” Tiêu Thiên Văn
đứng trước bàn chủ vị, giơ cao ly rượu, đại diện cho bảo chủ mời rượu
những vị trưởng giả đang ngồi phía trước.
“Còn khách sáo làm gì? Cạn chén, cạn chén!” Tân khách ở mấy chục bàn
cùng giơ cao ly rượu, mời Tiêu Thiên Văn. Tất cả mọi người đều cười rộn
rã, chúc mừng Tiêu gia song hỉ lâm môn. Phải biết, bảo chủ Phi Vân Bảo
Tiêu Thiên Lân không phải là người dễ chọc, võ công tuyệt đỉnh, tướng
mạo anh tuấn, ánh mắt sắc bén. Sau khi hắn tiếp nhận Phi Vân Bảo, chẳng
những thực lực của bảo càng thêm tăng, đoạt danh hiệu “Võ lâm đệ nhất
bảo” mà phụ thân và các huynh không dành được, còn biến Phi Vân Bảo thô
lỗ trở thành kẻ bảo hộ cho thương gia.
Dưới biển vàng của Phi Vân Bảo, chỉ cần bọn họ kinh doanh võ quán,
bảo tiêu, buôn bán thì đều có thể phát triển không ngừng trong thời gian cực ngắn, cộng thêm quan hệ với quan phủ vô cùng tốt, cho nên Tiêu
Thiên Lân là đối tượng mà nhân sĩ khắp nơi đều muốn kết giao.
“Nghe nói tân nương tử rất đẹp!” Đỗ Mạc nhỏ giọng nói.
“Cha!” Phó Lệ Nhi kéo kéo ống tay áo của phụ thân.
Nữ nhi giang hồ không hề câu nệ lễ tiết, mời uống rượu mừng, họ sẽ
tới uống mừng, khuê nữ chưa xuất giá cũng thế, cho nên Phó Lệ Nhi liều
chết quấn lấy phụ thân, đi theo ông.
“Nữ tử Kinh Thành làm sao không đẹp cho được? Chỉ là, sao không thấy
bảo chủ đâu nhỉ?” Phó Hướng Khâm một bên trả lời Đỗ Mạc, một bên