
khác, phát huy cao độ lý trí của cô ấy, giơ tay đẩy tôi ra.
Tôi không hề cảm thấy hài lòng với kết cục chỉ dừng lại ở nụ hôn ấy.
Thấy tôi có vẻ không vui, Uyển Nghi nghiêng đầu, ghé sát mặt vào tôi thì thầm: “Anh đừng như vậy, dù sao sớm muộn em cũng là của anh mà, anh vội gì cơ chứ?” Một cô gái con nhà gia giáo như Uyển Nghi, có thể nói ra
những lời như vậy thật chẳng dễ dàng gì. Khi tôi quay sang nhìn Uyển
Nghi, cô ấy đã xấu hổ đến nỗi sắp vò nát cả vạt áo rồi.
Buổi
tối, tôi và Uyển Nghi cùng ngủ trên giường, tôi đã được thỏa ước nguyện
chung chăn chung gối với người con gái trong mộng. Chỉ có điều, chúng
tôi chỉ ôm nhau mà ngủ, tuyệt đối không hề đi quá giới hạn cho phép.
Đương nhiên, trước đó, tôi cũng đã có ý đồ tiến thêm một bước nữa trong
việc chinh phục Uyển Nghi, nhưng sau khi nhận được những từ chối kiên
quyết từ phía cô ấy, tôi đành hạ cờ gác trống, từ bỏ ý định vẫn đang
chập chờn không yên trong đầu đó.
Khi tôi sắp chìm sâu vào giấc ngủ, Uyển Nghi bỗng khe khẽ gọi tôi: “Công Trị Hi.”
“Hả?” Tôi mơ mơ màng màng ậm ừ đáp lại.
“Nếu một ngày nào đó, anh vì một người con gái khác mà bỏ rơi em thì
sao?” Uyển Nghi bắt đầu nói những lời ngốc nghếch mà hầu hết các cô gái
khi bước vào tình yêu đều nghĩ tới.
Tôi khẽ cau mày lại, chẳng kịp suy nghĩ gì, trả lời luôn: “Vậy thì anh cũng sẽ bị cô gái đó bỏ rơi.” Sau đó liền ngủ thiếp đi.
Câu trả lời đó đương nhiên không phải là đáp án hoàn hảo nhất theo suy nghĩ của các cô gái.
Đêm hôm đó, tôi thản nhiên đánh một giấc say sưa, còn Uyển Nghi lại âm
thầm khóc suốt một đêm. Tôi lúc ấy hoàn toàn không hề hay biết chuyện
đó. Đêm dần dần về khuya, các cửa hiệu hai bên đường bắt đầu lần lượt đóng
cửa. Màn đêm đã giấu đi vẻ ồn ào náo nhiệt của ban ngày. Ngoài ánh sáng
vàng vọt, xiên xiên khi tỏ khi mờ của đèn đường ra, không gian tĩnh lặng đến kỳ lạ. Bầu trời đầy sao nhưng lại vô cùng trống vắng. Tôi ngồi
trước cửa hàng hoa, nơi có treo tấm biển “Nhàn đợi hoa nở”, y hệt như
một kẻ lang thang đầu đường xó chợ, làm bạn với đêm đen, tiêu điều một
cách dị thường.
Những ký ức về Uyển Nghi của hai năm trước đây
vốn đã mờ nhạt, nay lần giở lại, tô đậm thêm hồi ức, vật còn người đã
xa. Ngoài một chút cảm khái tận sâu thẳm đáy lòng ra, tôi không thể tìm
được lời lẽ nào để miêu tả sự hổ thẹn của tôi đối với Uyển Nghi vào lúc
này.
Nó giống như là sự ứng nghiệm từ câu nói đùa của hai năm về trước, “Nếu anh bỏ rơi em, thì anh cũng sẽ bị cô gái đó bỏ rơi.”
Sau đó, tôi gặp Mạt Mạt. Vì Mạt Mạt mà tôi bỏ rơi Uyển Nghi, cuối cùng, tôi cũng bị Mạt Mạt bỏ rơi.
Tôi mỉm cười một cách bất đắc dĩ. Liếc nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ
sáng. Tôi biết rõ trạng thái chiếc điện thoại hiện nay của Mạt Mạt nhưng vẫn thử gọi cho cô ấy. Quả nhiên là đang tắt máy.
Tôi tự hỏi,
lẽ nào, cô ấy cũng đã đóng cửa cả trái tim dành cho tôi hay sao? Nhớ lại lần đầu tiên gặp Mạt Mạt, thái độ của cô ấy cũng lạnh lùng như vậy. Đó
là câu chuyện cũ từ rất lâu rồi nhưng cũng là một kỷ niệm mà tôi đã khắc cốt ghi tâm…
Tôi không phải là một người đàn ông lãng mạn, tuy
nhiên, tôi thấy việc mua hoa tặng bạn gái nhân ngày lễ tình nhân là một
điều tất yếu.
Ngày mùng bảy năm đó, tôi đã bị tiêm nhiễm từ
những khuôn hình quảng cáo trên ti vi từ hàng mấy tuần trước, ý tưởng
cho ngày lễ tình nhân cũng đã âm ỉ trỗi dậy. Lớn lên theo cùng ý tưởng
đó là cái nắng như thiêu như đốt cả ngày lẫn đêm của mùa hè.
Kỳ
nghỉ hè năm ấy, tôi đắm chìm hoàn toàn trong sự dịu dàng, mềm mại như
nước của cô bạn gái xinh đẹp Uyển Nghi. So với sự ngọt ngào trong tình
yêu của chúng tôi, cái nắng chói chang kia dường như chẳng thấm tháp gì.
Ai nói rằng tiên nữ thì không ăn thức ăn chín trên trần thế? Uyển Nghi
cũng có thể được coi là tiên nữ của nhân gian, nhưng cô ấy lại cũng có
đầy đủ những tố chất của một người vợ đảm đang. Khi cả hai còn chưa khám phá hết sự mới mẻ của tình yêu, tôi đã cảm thấy tôi và Uyển Nghi đang
cùng sống chung như những cặp vợ chồng bình thường rồi.
Từ khi
tôi dọn ra ngoài trường thuê nhà ở, từ một góc độ nào đó, tôi và Uyển
Nghi đã chính thức sống chung với nhau. Khi sống chung với Uyển Nghi
dưới một mái nhà, cái mà tôi có được không phải là cuộc sống chăn gối
mặn nồng mà chính là sự yên bình, nề nếp, là những bữa ăn đầy đủ, đúng
giờ mà chỉ một gia đình mới có được. Ngủ sớm dậy sớm, một ngày ba bữa,
hoa quả no nê, cai thuốc cai rượu. Mới chỉ được nửa tháng mà vòng eo của tôi đã tăng thêm ba centimet!
Lúc bấy giờ, tôi không hề nghĩ
lung tung gì cả. Tôi toàn tâm toàn ý đắm chìm trong ánh mắt hiền thục
của Uyển Nghi. Tôi cảm thấy tình yêu là như vậy, cảm thấy thỏa mãn với
tình cảnh hiện tại, không nghĩ tới điều gì khác.
Uyển Nghi nói,
hoa hồng hay hoa bách hợp đều tầm thường, cô ấy thích hoa Cát Cánh. Rồi
sau đó có thể nhắm mắt lại, đọc ra hàng loạt những câu nói có liên quan
tới loài hoa này.
Buổi chiều ngày mùng bảy năm đó, Uyển Nghi
đang bắt đầu chuẩn bị bữa tối, tôi nói là muốn đi dạo một chút rồi giữ
nguyên chiếc quần cộc đang mặc trên người, xỏ chân vào