
Không biết hơn chính xác bao nhiêu tuổi, Giang Phàm không nói cho
mọi người biết. Nhưng qua lời nói và sắc mặt có thể chắc chắn, ít nhất là phải hơn mười lăm tuổi.
Ngày cô ấy kết hôn, Tang Tiểu Tình làm phù dâu. Mặc dù bạn thân lấy người giàu
có nhưng Tiểu Tình vẫn mừng phong bao một nghìn tệ. Ngày trọng đại mà, nên như thế.
Vừa mới nhấc máy, giọng
nói của Giang Phàm đã hừng hực khí thế:
- Tiểu Tình đấy à, mình
nhớ cậu quá, lúc nào rảnh cùng mình đi dạo phố? Mình chẳng
có việc gì làm sắp phát điên rồi. - Cần phải bổ sung thêm, sau khi kết hôn, Giang Phàm ở luôn nhà làm bà nội trợ.
Tang Tiểu Tình đi thẳng
vào vấn đề:
- Không nói chuyện phiếm
với cậu, mình muốn mua nhà, có thể cho mình vay bốn vạn
không?
Đối phương lập tức im
lặng. Tiểu Tình “alô” một hồi lâu, đầu dây bên kia mới khẽ nói:
- Toàn bộ tiền của nhà mình nằm trong tay chồng mình. Để mình bàn bạc với lão rồi trả lời cậu nhé.
Đợi đến khi Tang Tiểu
Tình lấy được nhà rồi, câu trảlời của Giang Phàm vẫn chưa tới. Đó là chuyện sau
này.
5
Thực ra, Giang Phàm vừa
cúp máy, Tiểu Tình đã biết dựa dẫm vào phụ nữ cũng chẳng có hi vọng gì.
Ngày phải nộp tiền sắp
đến gần, Tang Tiểu Tình giống như kiến trong lò. Có lúc đi
trên đường, nhìn thấy chiếc BMW, cô đã có ý nghĩ lao đầu vào đó. Xe ô tô đâm
vào người đi bộ sẽ phải đền tiền.
Giám đốc Tiết của doanh
nghiệp thương mại Đại Dương là khách hàng ruột của Tiểu Tình, quan hệ riêng tư cũng rất tốt. Mỗi lần tòa soạn tái bản làm chuyên đề,
giám đốc Tiết luôn là người đầu tiên ủng hộ quảng cáo.
Tiểu Tình suy ngẫm mãi,
tìm vị đại gia này vay mấy vạn chắc là không vấn đề gì? Vay tiền không giống bàn chuyện quảng cáo. Bàn chuyện là việc công,
cho dù bịngười ta từ chối cũng không sao, nhưng quả thực vay tiền rất khó mở miệng. Huống hồ suốt ngày Tiểu Tình làm
ra vẻ là nhân viên cao cấp. Nhân viên cao cấp chạy khắp nơi
vay tiền? Thật là mất mặt.
Nhưng tình thế cấp bách, cũng không nghĩ được nhiều như thế. Tang Tiểu Tình mời giám đốc Tiết uống trà, ấp úng nói chuyện vay tiền.
Giám đốc Tiết nghe xong
bật cười, rồi nói với Tiểu Tình, gần đây công ty làm một hạng mục lớn, cần
nguồn đầu tư rất lớn. Vốn lưu động của công ty rất căng thẳng. Ông
ta rất muốn giúp Tiểu Tình nhưng quả thực lực bất tòng tâm.
Cuối cùng, ông Tiết nói
với Tiểu Tình:
- Cô có bản lĩnh giúp tôi
có được khoản vay một hai chục triệu, tôi có thể giúp cô.
Về đến nhà, Tang Tiểu Tình mở tủ quần áo gãy một chân, lớp sơn bên ngoài đã tróc hết cả, tuyệt vọng kiểm
lại trang phục, phụ kiện của mình: Hai chiếc túi GUCCI đều là hàng xịn mua ở Hồng Kông, mỗi chiếc đều trên năm nghìn tệ, vẫn còn
mới, không biết có người mua không. Điện thoại Nokia, lúc mua gần một vạn tệ,
bây giờ giảm xuống tám nghìn tệ, để giá trên mạng là năm nghìn tệ cũng không thấy ai hỏi.
Còn một tủ PORTS, DKNY, Kakamia, kém một chút còn có Only, Vero,
Moda. Mặc dù đều là hàng giảm giá nhưng dù sao cũng là hàng hiệu. Nhưng lúc
quan trọng chúng đều không thể giúp ích gì.
Hai năm đầu kiếm tiền,
gần như tiền lương dùng vào việc trang điểm cho mình, trang
sức, quần áo, giày dép, xe hơi, chỉ cần thẻ tín dụng vẫn chưa rút hết, không hềtính đến hậu quả mà mua hết những thứ mình thích.
Bây giờ, Tang Tiểu Tình
vô cùng hối hận vì khi có tiền mặt là bỏ ra mua quần áo. Bây giờ bốn vạn tệ đã đẩy cô vào tuyệt vọng. Đúng là người đời bạc bẽo,
thất đức.
Mẹ Tiểu Tình thấy con gái lục tung tủ quần áo, lại gần và hỏi:
- Tiểu Tình, làm gì đấy?
- Tìm tiền! - Tiểu Tình
tức giận nói.
- Đừng tìm nữa, chỉ cần tìm được một tệ cũng không đến lượt mày. - Mẹ Tiểu Tình nói.
Tang Tiểu Tình đóng cửa
tủ đánh “rầm” một tiếng, vì đóng quá mạnh nên tủ quần áo lắc lư một hồi.
- Chết rồi! - Hai mẹ con lao như tên bắn, hợp sức chống cái tủ đồ sang một bên. Tủ vừa được dựng lên, cửa tủ đã “rầm” một tiếng, rơi xuống không hề báo trước. Quần áo, chăn màn, túi xách chất đầy trong đó đổhết ra ngoài.
- Nhìn đi, mẹ nhìn đi, căn nhà này giống như chuồng lợn, phải sống thế nào? - Tang Tiểu Tình nổi nóng.
Mẹ Tiểu Tình vừa thu dọn, vừa quát:
- Mày không thích ở chuồng lợn thì cút ra ngoài!
Tang Tiểu Tình cầm túi
xách, khoác áo đi ra khỏi nhà.
Cô lái xe, đi lòng vòng
trong thành phố. Chưa đi được bao lâu, đèn báo hết xăng bắt đầu nhấp nháy. Tang
Tiểu Tình đau đầu nghĩ: Lại hai trăm tệ!
Đúng lúc ấy, Tang Tiểu Tình nhìn thấy một tấm biển rất lớn bên đường. Hai chữ “cầm đồ” trên đó khiến đầu cô lóe lên một ý nghĩ - Cầm xe.
Một cái quay xe rất
chuẩn, Tang Tiểu Tình đỗ xe ởcửa hiệu cầm đồ.
Bây giờ phục vụ cầm đồ thật chu đáo, đánh giá, xác nhận, rút tiền, không phải
nhờ đến ai. Giám đốc hiệu cầm đồ cung kính đưa bốn vạn cho Tang Tiểu Tình.
Cầm tập tiền nhân dân tệ dày cộm trên tay, Tang Tiểu Tình bỗng thấy trời xanh hơn, cây xanh hơn,
người đi bộ trên đường cũng thật đáng yêu. Cô đến văn phòng môi
giới nộp tiền, kí hợp đồng mua nhà, chính thức trở thành chủ hộ. Mặc dù căn nhà này vẫn là công trường, phải đợi
hơn một năm nữa mới có thể bàn giao.
Nôn xong vả nước lạnh vào mặ