pacman, rainbows, and roller s
Kiếm Chồng Đại Gia

Kiếm Chồng Đại Gia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326535

Bình chọn: 7.5.00/10/653 lượt.

úng ta không xem, muốn mua thì mua nhà to. Em yêu, sao em không nói

gì, giận rồi à? Ngoan nào, anh muốn tốt cho em mà. Nếu thật sự em muốn mua thì cũng không phải vội vàng ngày một ngày hai. - Thấy Tiểu

Tình không trả lời, đầu bên kia bắt đầu xoa dịu.

- Thế thì thôi. - Tiểu Tình giống như quả bòng xịt hơi, nhìn những dòng chữ sdiuj dàng nhảy nhót trên

màn hình máy tính, cô không muốn nhúc nhích. Khoảnh khắc này cô thấy rất buồn.

Người đàn ông này có thể nhảy xuống sông vì cô, vì sao lại không muốn cho cô

vay một ít tiền? Cô không thể hiểu được. Xét từmột góc độ nào đó, một người đàn ông có muốn tiêu tiền vì phụ nữ hay không có thể chứng tỏ tình yêu của anh ta với người phụ nữ đó có sâu đậm hay không. Tiền tốt hay người tốt? Yêu sâu sắc thì là người

tốt, yêu chưa đủ dĩ nhiên là tiền tốt. Bây giờ mình vẫn chưa tiêu tiền của anh ta mà đã thế này rồi, không biết trong lòng anh ta nghĩ gì.

Thấy con gái buồn rầu

ngồi trước máy tính, mẹ Tiểu Tình đắc chí đổ thêm dầu vào lửa:

- Thế nào? Thằng bạn trai kia của mày cũng không cho mày vay tiền đúng không?

Bây giờ đi du học nước ngoài cũng không phải là hiếm, bác

Vương làm cùng xưởng với bố mày còn cho con đi du học New Zealand kia kìa, bỏ ra gần ba mươi vạn. Bác ấy bán cả nhà đi rồi. Mày nói xem

loại con cái chỉ biết làm khổ bố mẹ nhưthế thì làm nên trò trống gì?

- Nhà Hải Châu rât giàu,

căn nhà của người ta ở nước ngoài, phòng vệ sinh còn rộng hơn phòng ngủ nhà mình.

- Hứ, giàu như thế sao không cho mày vay tiền? Lúc có tiền có thể thử thách con người. Mẹ thấy nó chẳng thật lòng

gì với mày, giải tán đi.

Tiểu Tình vô cùng tức

giận, “cạch: một cái gấp máy tính lại”

- Con thích thế, có bị thiệt con cũng chiu. - Cô khoác áo rồi đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

- Mày không ăn cơm à? -

Giọng nói của mẹ vọng ra ngoài.

- Không ăn! Ngửi đủ rồi. - Tiểu Tình hét lên.

Đúng lúc ấy cô gặp bác Vương xách làn thức ăn vềnhà. Nhìn thấy dáng vẻ tức tối của Tiểu Tình, cái tính thích quản chuyện thiên hạ của bác lại bùng phát:

- Sao thế Tiểu Tình, có phải là cãi nhau với bạn trai không?

- Không ạ. - Mặc dù Tiểu Tình bực tức trong lòng nhưng trước mặt người ngoài vẫn

giấu đi.

- Thế thì làm sao? Nói ra xem nào, đừng giữ trong lòng. - Bác Vương

muốn hỏi đến cùng, không chịu buông tha.

- Thật sự không có gì, không có gì ạ … - Tiểu Tình gượng cười, chuẩn bị quay người đi xuống.

- Có gì ấm ức thì nói ra cho dễ chịu, có phải là gặp chuyện gì không dám nói với mẹ không?

Đột nhiên, vẻ mặt của bác Vương lộ vẻ gì đó rất kì lạ. Bà ta giống như thám tử, nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, thấp giọng nói:

- Tiểu Tình, không phải

cháu có thai đấy chứ?

Tiểu Tình sống trong khu

nhà này từ nhỏ, đã từng chứng kiến rất nhiều chuyện bịa đặt, ăn

không nói có, nhưng khả nưng suy đoán chủ quan của bác Vương vẫn

khiến cô phải kinh ngạc. Có thai? Thế mà bà ta cũng nghĩ ra

được, có lẽ nên điều bà ta đến tòa soạn làm việc, đúng là dám nghĩ

dám nói!

Thấy Tiểu Tình cúi đầu

không nói gì, bác Vương càng khẳng định suy đoán của mình, thì thầm với Tiểu

Tình:

- Đừng sợ, có chuyện gì

cứ nói với bác, bác sẽ nghĩ cách giúp cháu! Biết

chưa?

Tiểu Tình dừng bước, nhìn

bác Vương chằm chằm, nhìn đến nỗi bác Vương thấy sởn gai ốc rồi mới nói từng chữ từng chữ:

- Bác có thể cho cháu vay bốn vạn được không?

Bác Vương sững người,

nhìn Tiểu Tình như nhìn người ngoài hành tình, sau đó quay người bước đi,

vừa đi vừa nói:

- Con bé này! Ta lấy đâu

ra tiền? Không có, không có…

Thấy thân hình to béo của

bác Vương biến mất khỏi cầu thang với tốc độ nhanh như chớp, Tiểu Tình không kìm được muốn bật cười. Nhưng vừa nhe răng, lại

nghĩ đến bốn vạn tệ kia, cô khẽ thở dài, cười như muốn khóc.

4

Ngày hôm sau tòa soạn tổ chức cuộc họp thường lệ. Tang Tiểu Tình hoàn toàn không có tâm trạng,

trong đầu đang trù tính người nào có tiền. Tính đi tính lại, kết quả: Ai cũng

có tiền, quan trọng là người ta có muốn cho mình vay hay không.

- Lần triển lãm xe này,

chúng ta nhất định phải nhanh chân hơn những hãng truyền thông khác, tìm gặp

nhà sản xuất nói chuyện, dự toán chi phí quảng cáo của các nhà rất có hạn, mật ít

ruồi nhiều, ai nhanh chân thì được hưởng, vì thế nhất định phải nhanh!

Trưởng phòng quảng cáo

Thành Cương thao thao bất tuyệt, liếc nhìn thấy Tang Tiểu Tình đang để tâm trí lên tận trời mây, liền nói:

- Tang Tiểu Tình, cô thấy

thế nào?

- Dạ, tôi thấy, chúng ta

nên … - Ấp úng một hồi lâu, Tang Tiểu Tình nói thật - Xin lỗi,

lúc nãy trưởng phòng nói gì tôi không chú ý nghe, tôi không tập trung.

Mọi người bật cười, Thành

Cương sa sầm mặt xuống:

- Chẳng ra làm sao cả.

Đồng thời nháy mắt với

Tiểu Tình, ý muốn nói: Phê bình cô là cho người khác thấy, đừng để bụng.

Tang Tiểu Tình thấy nhói

lòng một tiếng, một ý nghĩ không hề tốt đẹp lóe lên trong

đầu: Liệu người đàn ông này có cho mình vay tiền không?

Cô cảm thấy hổ thẹn và bất an vì ý nghĩ của mình, đồng thời cũng cảm thấy buồn vô hạn.

Lúc Tang Tiểu Tình mới về phòng quảng cáo, Thành Cương chính là cấp trên của cô. Hồi ấy, Th