
ng chủnói. Chiếc quần này đã được cô trả giá thành công với giá chín mươi tệ. Lúc trả lại tiền ông chủ mếu máo nói: “Cô đúng là biết mặc cả, chiếc quần này
ngay cả phí vận chuyển tôi cũng mất không cho cô.” - Còn đôi
giày nữa, đôi giày đế xuồng màu cà phê này thật đẹp. Giày cũng rất quan
trọng, không thể tùy tiện được. Cô đã mua nó lúc Parkson giảm giá, hình
như là 280 tệ. Giày hàng hiệu đắt như thế, chỉ có kẻ ngốc mới mua giá thật!
Nói đến bạn trai của Tiểu
Tình, đó là vấn đề mà bốmẹ Tiểu Tình đau đầu nhất.
Thoắt cái, chiếc Fit của Tiểu Tình đã đi được hai năm rồi, mang ra chợ đồ cũ hỏi giá, đã trượt giá gần một nửa, nhưng Tiểu Tình
vẫn chưa có một người bạn trai chính thức nào.
Bạn trai của Tiểu Tình
tên là Trương Hải Châu, bằng tuổi Tiểu Tình. Sau khi tốt nghiệp đại học đi làm
một thời gian, anh sang Canada học thạc sĩ. Hai người quen nhau qua một diễn
đàn, thường xuyên nói chuyện, thấy hợp nhau nên yêu nhau. Yêu qua mạng hơn một
năm, hai người mới gặp nhau hai lần. Khái niệm của bố mẹTiểu Tình về con rể tương lai là: Ngày lễ tết xách túi lớn túi nhỏ đến nhà, cuối tuần đến nhà bố vợ làm giúp. Còn anh chàng Hải Chậu gì gì đó của con gái
chỉ là vớ vẩn.
Nhưng bây giờ khoa học kĩ thuật phát triển, mặc dù xa cách nghìn trùng nhưng thông qua
internet, vẫn có thể “nói chuyện không giới hạn”. Trương Hải Châu có thể hát cho Tiểu Tình nghe, có thể làm mặt xấu chọc cho cô
vui. Tiểu Tình gặp từ tiếng Anh nào không hiểu, Trương Hải Châu lập tức
phiên dịch online, còn tiện hơn là dịch qua google. Trương Hải Châu một mình ởnơi đất khách quê người, cô đơn trống trải. Tiểu Tình dốc sức cho công
việc, áp lực rất lớn, cả hai đều là niềm an ủi về tinh thần và chỗ dựa tình cảm cho đối phương.
Tiểu Tình vẫn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên gặp Trương Hải Châu. Chỉ cần Hải Châu cười là đôi mắt dài lại nheo lại, cảm giác rất ấm áp. Mặc dù đã nói chuyện trên mạng rất lâu rồi nhưng dù sao thì cũng
là lần đầu tiên gặp mặt, hai người đều có chút ngượng ngùng. Trước mặt Tiểu
Tình là bát canh gà, cô uống canh với tốc độ ba phút một thìa nhỏ. Hải
Châu gắp cái nấm hương, mỗi lần chỉ cắn một phần mười … Cứ như thế, hai người mất hai tiếng mới ăn xong bữa cơm.
Ăn xong họ ra công viên đi dạo. Hai người thấy quen hơn, nói chuyện cũng nhiều hơn,
đủ mọi chuyện trên trời dưới biển. Tiểu Tình ngạc nhiên
phát hiện chàng trai này biết rất nhiều. Hải Châu nghe thấy Tiểu Tình cười,
không kìm được chăm chú nhìn cô, dưới ánh trăng sáng bạc, mái tóc dài của Tiểu
Tình bay bay, ánh mắt lấp lánh, khiến người ta say đắm. Hải Châu không kìm được
hôn Tiểu Tình, Tiểu Tình có chút hốt hoảng:
- Anh muốn làm gì vậy
Tình thế cấp bách, Hải Châu nật ra lời thoại kinh điển của cô Quỳnh Dao:
- Hãy thứ lỗi vì anh không thể kìm nén bản thân!
Tiểu Tình nghe anh nói
vậy liền bật cười. Đúng lúcấy đi qua một con sông nhỏ, Tiểu Tình chỉ tay và nói:
- Này, anh nhảy xuống đó
em sẽ thứ lỗi cho anh.
Hải Châu không chút do dự mà nhảy xuống luôn. Đáng tiếc nước rất nông, chỉ ngập đến bắp chân của anh. Anh giẫm giẫm bùn rồi trèo lên với dáng vẻ thảm hại.
Tiểu Tình hoàn toàn không
bận tâm đến sự thảm hại của anh. Trong kí ức của cô chỉ còn lại khoảnh khắc chàng trai ấy nhày xuống không chút do dự. Những ngày tháng sau này, mỗi lúc cãi
nhau hay cảm thấy đau lòng, Tiểu Tình lại nhớ đến hình ảnh anh nhảy xuống sông.
Vì thế sau này, khi Hải Châu nói với cô qua webcam câu “Lấy anh nhé!” Tiểu Tình
đã gật đầu.
TTT
Muốn kết hôn, ngoài tình
cảm, cần phải có nhà cửa.
Mặc dù chiếc xe của Tiểu
Tình đã làm thỏa mãn sĩ diện của chủ nhân nhưng cũng không
chống lại được với quy luật thị trường ngày càng mất giá. Còn nhà thì sao? Càng ngày
càng đắt. Hai năm qua đi, ít nhất cũng tăng gấp đôi. Nếu xét về góc độ đầu tư, Tang Tiểu Tình đúng là kẻ thất bại.
Thời đại này coi trọng
chuyện riêng tư. Tang Tiểu Tình rất ngại hỏi về chuyện nhà Trương Hải Châu có chuẩn bị nhà riêng cho con trai không, chỉ vòng vo hỏi những câu hỏi
như “Anh có sống cùng bố mẹ không?” “Phòng của anh có rộng không?” nhưng cũng
không hỏi ra được điều gì.
Thấy giá nhà tăng đến
chóng mặt, quả thực Tiểu Tình rất muốn hai người góp tiền mua nhà.
Nói bóng gió mấy lần, Trương Hải Châu chỉ mập mờ nói, “Tính sau đi”. Hai người đã từng vì chuyện ấy mà cãi nhau.
Tang Tiểu Tình tức giận
nghĩ: Đàn ông và đàn bà không giống nhau. Đừng nói đàn ông ba bốn mười tuổi vẫn
có gái theo, ngay cả Dương Chấn Ninh [1'> , tám chín mươi tuổi còn có thể tìm được Vương Phấn tài mạo song toàn. Đàn bà thì không được, qua hai
mươi lăm tuổi, những neeos nhăn nhỏ trên khóe mắt giống như măng mọc sau mưa, thi nhau chạy ra ngoài. Cô phải nhanh chóng tìm bến đỗ cho mình. Trương Hải Châu thuê một căn phòng lớn ở Canada, ngoài đi học là lên mạng, không thấy anh làm
gì, điện thoại, máy ảnh, laptop đều là mẫu mới nhất. Vì thế Tiểu Tình không tin nhà Trương Hải Châu không có tiền! Nhưng vì sao
người ta phải cho mình tiền? Cô cũng tự hỏi mình. Chỉcó kết hôn
với anh ta rồi, tiền của anh ta mới là tiền của mình. Ngh