
eo cô nên làm thế nào với phần maket này?
Tiểu Tình cẩn thận hỏi
lại:
- Ý của tổng biên tập thế nào ạ? – Đá quả bóng lại cho tổng biên
tập.
Tổng biên tập thở dài, xua tay và nói:
- Cô về suy nghĩ đi, ngày mai mọi người cùng bàn bạc.
Tang Tiểu Tình ba chân
bốn cẳng chạy khỏi vùng đất thị phi này, quay về chỗ của mình, đang định gọi lại cho Hải Châu thì tổng biên tập gọi cô lại:
- Cô lại đây.
- Vâng. – Tiểu Tình thở dài, lê bước quay về phòng tổng biên tập.
- Tang Tiểu Tình, đây là
maket của một tạp chí thời trang ở Hàng Châu, cô xem kĩ đi, làm rất tốt, rất sáng tạo! CD, Lancome, Estee
lauder, Clinique, bốn loại mascara hàng hiệu này, loại nào không ngấm nước?
Phóng viên của người ta làm thử nghiệm, phết vào lông vũ rồi ngâm vào nước một đêm,
loại nào nhòe loại nào không nhòe là biết ngay. – Tổng biên tập giở tờ tạp chí rồi chỉ chỉ trỏ trỏ.
Tang Tiểu Tình không biết
tổng biên tập lại định làm gì, vì thế nằm bò trên bàn nhìn một
lúc rất lâu, không dám phát biểu ý kiến.
- Thế nào? Rất sáng tạo, đúng không? Chúng ta có thể học tập, chúng ta phải thường xuyên học tập và tham khảo ưu điểm của người khác thì mới có thể tiến bộ. tôi nghĩ rồi,
chúng ta có thể tìm mấy loại kem chống nắng hàng hiệu, bôi lên giấy
trắng rồi phơi dưới ánh nắng tám tiếng, dùng phương pháp thực tế này xem xem hiệu quả chống nắng của loại nào tốt nhất!
- Bôi lên giấy trắng e là
không có tác dụng gì. – Tiểu Tình buột miệng nói.
- Đúng vậy! – Tổng biên
tập đập tay lên đầu – Phải bôi lên da! Bôi lên người cô thử xem! tự mình thửnghiệm mới có quyền phát ngôn.
Tang Tiểu Tình vô cùng
hối hận, chỉ muốn cho mình hai cái bạt tai. Tổng biên tập rất phấn
khích:
- Cô bôi bốn loại kem
chống nắng lên cánh tay, lấy bút vạch rõ ranh giới, phơi nắng một ngày, loại
nào hiệu quả tốt nhất sẽ biết ngay. Kì này chúng
ta làm kem chống nắng, kì sau làm kem dưỡng trắng da, kì sau nữa làm kem dưỡng ẩm, đợi đến sau khi thu hút một lượng độc giả nhất định, chúng ta hoàn toàn có thể mời những hãng mĩ phẩm
này đăng quảng cáo...
Tổng biên tập hoàn toàn
chìm đắm trong ảo tưởng của mình, càng nói càng kích động. Một người
làm vật thí nghiệm như Tiểu Tình không thể không ngắt lời ông ta,
đưa ra vần đề về tính thực tiễn của thử nghiệm lần này:
- Nhà tôi chỉ có Mentholatum, những loại kem chống nắng đắt tiền mà ông nói tôi không
mua được.
- Ồ... – Tổng biên tập rơi từ trên mây xuống đất, bỗng
nhiên nhớ ra nhà Tiểu Tình vừa xảy ra chuyện, chần chừ một lúc rồi nói – Hay là cô cứ mua đi, đợi đến khi mời
được quảng cáo thì bảo tòa soạn thanh toán. Cô yên tâm, chuyên mục có tính sáng
tạo như thế này, làm dăm bữa nửa tháng, nhất định sẽ mời được quảng cáo!
- Tôi... tôi không có
tiền.
- Thế thì cô đi vay.
- Tôi cũng không vay
được.
- Thế này không được, thế kia cũng không được, rốt cuộc cô muốn thế nào? Cô còn muốn làm nữa hay không? Tôi đã nói với các cô rồi, đừng có
nhấn mạnh khó khăn với tôi. Khó khăn là để khắc phục! Cô làm gì cũng
có khó khăn, vậy thì tòa soạn thuê cô làm gì? Không làm được thì đừng làm! –
Cuối cùng tổng biên tập đã bùng phát.
Tiểu Tình cúi đầu không
nói gì, thầm nghĩ mình phải nhẫn nhịn, cơn giông tố rồi sẽ qua đi.
TTT
Tối hôm ấy, Hải Châu và Tiểu Tình đều về nhà với dáng vẻ mệt mỏi.
- Cưng à, tối nay chúng
ta ăn gì? – Hải Châu cố gắng tạo ra một không gian thật thoải mái.
- Không ăn nữa, tức no
rồi. – Tiểu Tình vùi đầu vào gối, mơ hồ nói.
- Ai chọc giận cục cưng
của nhà chúng ta, để anh đi tìm kẻ đó!
- Tổng biên tập của em,
Triệu Vân... đi rồi, ông ta ức hiếp em. – Nhắc tới hai chữ “Triệu Vân”, Tiểu Tình thấy lòng nhói một tiếng, giọng nói nhỏ đến nỗi ngay cảmình cũng không nghe thấy.
Hải Châu không bận tâm,
Tiểu Tình cũng không nói nhiều, vẫn uể oải nằm đó, nhắm mắt suy
nghĩ. Quảthực có quá nhiều chuyện phải lo lắng, chuyện kiện tụng của bố chồng, bệnh của mẹ chồng, tòa biệt thự liền kề bị tịch thu, căn nhà của bố mẹ Hải Châu có thể giữ lại được hay không còn chưa biết. Cho dù có giữ lại được, sau này mẹ Hải Châu ra viện, phải sống chung dưới một mái nhà.
những ngày tháng ấy, chỉ cần nghĩ cũng thấy đáng
sợ...
- Tiểu Tình, anh thôi
việc rồi. – Đột nhiên, Hải Châu nói lí nhí.
- Cái gì? – Tiểu tình
kích động lăn xuống giường – Thôi việc? Vì sao?
- Giám đốc của anh ức hiếp người quá đáng, trong lúc tức giận, anh... – Hải Châu ấp úng nói.
- Trong lúc tức giận anh
đã thôi việc? Sao trong lúc tức giận anh không vùng dậy, lật đổ giám đốc của anh rồi lên làm giám đốc?
- Anh...
- Có phải là anh bị bệnh không? Anh vẫn coi mình là đại công tử sao? Ai cũng tâng bốc anh, nịnh bợ anh, anh là ai chứ? Bây
giờ tình hình trong nhà như thế nào không phải là anh không biết, thế mà anh lại thôi việc trong lúc này? Nếu giám đốc không ức hiếp người khác thì ông ta đã không phải là giám đốc. Từ sáng tới tối lúc nào em cũng bị ức hiếp nhưng chẳng phải
là vẫn ngoan ngoãn làm việc đấy sao? Vì sao? Chính bởi vì ông ta phát lương cho
em! Đại thiếu gia, anh có nghĩ đến tiền mà nhẫn nhịn một chút được không? Mẹ