
y, đừng khách sáo nữa!
Có chuyện gì cứ nói trực tiếp qua điện thoại!
- Chú Tiết, từ xưa tới nay uống rượu không bàn chuyện, chúng cháu chỉ muốn mời chú ăn cơm, nhất định chú phải nể mặt! – Mặt Hải Châu đỏ bừng, trước đây không phải cầu xin ai bao giờ, bây giờ phải cầu xin người khác, thật sự là rất khó.
Cuối cùng quản đốc Tiết
cũng đồng ý:
- Thôi được, chú đến muộn
một chút, mọi người cứăn trước đi.
- Không, không, chúng
cháu chờ, muộn đến đâu cũng chờ! – Hải Châu cười trừ, trong lòng thầm chửi mình
hèn hạ.
Sau khi cúp máy, sắc mặt
của giám đốc tươi tỉnh hẳn lên:
- May mà thằng cha này đã
đồng ý. Đi đi, bảo phục vụ mang ba bát mì, đói chết đi được! – Tống Huy ngồi im,
Hải Châu đành phải đứng dậy gọi phục vụ.
Hải Châu vừa ra ngoài,
giám đốc liền hất cằm về phía cửa, nói với Tống Huy:
- Bây giờ cậu ta khiến tôi rất đau đầu!
- Ai biết bố cậu ta sẽ xảy ra chuyện? – Tống Huy có chút ngượng ngùng, suy
cho cùng Hải Châu là người do anh ta giới thiệu – Có điếu biểu hiện của cậu ta
rất tốt, không tỏ vẻ đại thiếu gia, bận trước bận sau, lúc nãy gọi điện cho
Lão Tiết, thái độ cũng rất tốt.
- Đúng vậy, nếu Lão Tiết
nể mặt, cuộc làm ăn này coi như là thành công, tôi có thể nuôi cậu ta dăm bữa nửa
tháng.
Ba người ăn mì rồi tiếp
tục chờ. Sắp đến chín giờ mà quản đốc Tiết vẫn chưa xuất hiện. Tống Huy không
kìm được, dò hỏi giám đốc:
- Hay là gọi điện thoại
giục?
- Không được, ông ta nói
đến là nhất định sẽ đến. Chắc chắn bây giờ đang làm việc, làm phiền người ta không hay lắm! – Hải Châu khẽ nói.
Giám đốc sa sầm mặt
xuống, không nói một lời, ngọn lửa tức giận trào dâng dữ dội. Mười phút sau, cuối cùng giám đốc nói với Hải Châu.
- Cậu gọi điện hỏi xem.
Đừng giục, nói là chúng ta gọi món, hỏi ông ta thích ăn gì. – Hải Châu nhấn số,
nhưng đầu dây bên kia vang lên giọng nói khiến người ta tuyệt vọng: “Thuê bao
quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại
sau”.
- Khốn kiếp! – Giám đốc
đập bàn, ly rượu trên bàn chao đảo. Hải Châu giật mình, cũng không biết giám
đốc đang chửi quản đốc Tiết hay chửi mình.
Tống Huy khuyên:
- Thôi thôi, lão quản đốc
này cũng chẳng ra gì, không thể làm ăn với loại người này.
- Đúng vậy, hắn không
đến, chúng ta ăn! Hải Châu, rót rượu! – Giám đốc nới lỏng cà vạt, sắc mặt rất
khó coi. Bị người ta cho leo cây như thế, rõ ràng là người ta coi thường một giám đốc như ông ta.
Tống Huy và Hải Châu cẩn
thận tiếp rượu giám đốc. Giám đốc uống hết cốc này đến cốc khác, trông rất đáng
sợ. Uống dăm ba cốc, giám đốc bắt đầu rượu vào lời ra:
- Ông mở công ty lâu như vây... ngày nào cũng phải tiếp xúc với bọn khốn kiếp
này, mệt chết đi được!
Đột nhiên ông ta nhìn
Tống Huy chằm chằm:
- Cậu còn muốn làm giám
đốc à? Cậu làm đi!
Sau đó lườm Hải Châu:
- Còn cậu? Có muốn làm
giám đốc không?
Nói rồi lại ngửa cổ uống cạn một ly:
- Ha ha... thực ra hai
người đều muốn làm giám đốc, đúng không? Thế thì được, hai người làm
đi, làm đi... Ngày nào cũng phải ăn uống tươi cười với kẻ làm quan, biếu thuốc, biếu rượu, biếu tiền. Hải Châu, cậu có biết bố cậu nhận của tôi bao nhiêu tiền không? Biếu Diêm Vương rồi, lại còn phải
biếu thằng quỷ như cậu, lại còn biết bao nhiêu cục trưởng, sở trưởng, nhân viên... tôi kiếm chút tiền có dễ dàng không? Nuôi những quân tốt như các cậu, một tháng mất
của tôi bao nhiêu tiền! Tiền lương, bảo hiểm không nộp là sở lao động sẽ đến gây phiền phức. Ngày mười lăm hàng tháng phát
lương, chỉcần chậm một ngày là lũ khốn khiếp ở dưới sẽ tạo phản. Tôi mệt lắm nghe thấy tiếng điện thoại là
tôi sợ, sợ lãnh đạo nào đó đột ngột đến thăm phải tiếp đón, mất
bao nhiêu tiền, cuối cùng còn đi đưa gái, mẹ kiếp, những chi phí này
đều không có hóa đơn.
Hải Châu im lặng nghe
giám đốc than phiền. Ai không biết ông khó khăn? Ai không biết quan trường hỗn
loạn? Nếu ông đã làm đến cái chức này, suốt ngày được người ta gọi một câu giám
đốc, hai câu giám đốc, vậy thì ông buộc phải chịu trách nhiệm. Muốn thoải mái?
Dễ thôi, bán công ty, về nhà với vợ con, nhưng ông có muốn như thế không?
TTT
Hôm ấy, Tống Huy và Hải Châu tiếp giám đốc đến tận hai ba giờ đêm. Bảy giờ sáng hôm sau, Hải Châu đã bò dậy chuẩn bị đi làm. Tiểu Tình bực bội:
- Sao anh dậy sớm thế?
- Đi là sớm một chút, bây
giờ không giống ngày xưa, tránh để người ta nói này nói nọ. – Hải Châu vừa rửa mặt vừa nói.
Tiểu Tình ngây người nhìn
Hải Châu. Cô có cảm giác chỉ trong một đêm mà anh đã trưởng thành. Trước đây thả sức vẫy vùng, bây giờ đã biết sống thực tế, biết nhìn sắc mặt của người
khác... Rốt cuộc như thế là tốt hay xấu?
Đến công ty, việc đầu
tiên mà Hải Châu làm là gọi điện thoại cho quản đốc Tiết, nhưng không gọi được,
đầu dây bên kia bận.
Lúc ấy, ở phòng bên cạnh, giám đốc đang nói chuyện điện thoại
với quản đốc Tiết. Quản đốc Tiết nói:
- Sao ông vẫn chưa hiểu
rõ về chốn quan trường thế? Sao hôm qua ông lại nghĩ ra gọi
cả con trai Trương Kiếm Long đến? Bây giờ Trương Kiếm Long là kẻ sa cơthất thế. Ông có biết không, trước khi Trương
kiếm