XtGem Forum catalog
Khuynh Thế Hoàng Phi

Khuynh Thế Hoàng Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324415

Bình chọn: 10.00/10/441 lượt.

ta lại càng nhanh hơn, “Thực xin lỗi.”

Ta không dám giãy dụa nữa, sợ chỉ cần dùng sức một tí nữa sẽ động đến miệng vết thương của hắn, ta chỉ có thể im lặng dựa vào lòng hắn.

“Ngươi thực xin lỗi cái gì? Từ đầu tới cuối đều là ta phải xin lỗi ngươi a.”

“Thật hy vọng ta có thể tiếp tục bệnh như vậy.” Hắn gắt gao giữ chặt

đầu ta, để ta tựa sít sao vào lòng hắn, “Ta rất thích nhìn biểu tình tức giận của nàng, thích nhìn bộ dáng hung hăng của nàng đối với ta.”

Cửa đột nhiên bị người đẩy ra, chúng ta tề mục nhìn Hy đang vội vàng

tiến vào, “Tối nay liền rời đi, thủ hạ của ta đã tới tiếp ứng rồi.”

“Gấp như vậy?” Liên Thành khó hiểu hỏi.

Hy thản nhiên nói: “Nếu không nhanh chóng rời đi, ta sợ lại gặp phải

sát thủ, hơn nữa…… nơi này có người khiến chúng ta không thể ở lâu.”

Hắn tựa hồ ý thức được điều gì, thần sắc phá lệ ngưng trọng hỏi: “Ai ở chỗ này?”

Ta cứng ngắc đem hai chữ “Kỳ Hữu” nói ra, đổi lấy Liên Thành cười một tiếng, “Không nghĩ tới nàng và hắn lại hữu duyên như vậy. Ngay cả ở Hạ

Quốc cũng có thể liên tiếp chạm mặt.”

Ta thản nhiên lảng tránh lời nói này của hắn, chỉ nói: “Nếu phải rời

khỏi, ta phải hướng vợ chồng hai người bọn họ nói lời cảm tạ đã.” Dứt

lời, liền vội vàng xuất môn.

Trước mặt Kỳ Hữu, ta thực bình tĩnh tiến về phía Tô Diêu cùng Kỳ Hạo

cảm kích nói lời từ biệt, từ đầu đến cuối ta đều không liếc về phía hắn

dù chỉ một cái. Ta biết, ánh mắt có thể để lộ tâm sự.

Có lẽ là vì ta có thể bình tĩnh đối mặt, hay là vì dịch dung thuật

của Hy quá mức cao siêu, ta có thể tránh được ánh mắt Kỳ Hữu. Hay là

vì…… trong mắt hắn hiện tại, chỉ còn mỗi bóng hình Tô Tư Vân mà thôi?

Sau khi cáo biệt vội vàng, ta cùng Liên Thành và Hy lên xe ngựa rời

đi. Ta vén rèm gấm nhìn chăm chú về căn tiểu ốc ngày một xa dần, lần này từ biệt, khi nào mới có thể lại gặp lại? Có lẽ là đợi đến ngày xung đột chiến sự đi. Nhẹ nhàng buông xuôi rèm gấm, lại nhìn Liên Thành – vốn

chăm chú nhìn ta từ nãy đến giờ, ta lặng lẽ khép lại tầm mắt.

Không thể, hắn là Liên Thành, không phải là kẻ phải sống trong tịch mịch.

Trên đường trở về Dục Quốc, chúng ta liên tục gặp hai nhóm sát thủ,

lần này này sát thủ không chỉ là hướng về phía ta, còn muốn đẩy Liên

Thành vào chỗ chết. Không thể tin được, Liên Dận ngay cả thân sinh ca ca của mình cũng muốn sát, hắn đã thật sự đã đỏ mắt vì lợi ích rồi. Liên

Thành thân mang thương tích cùng kia sát thủ đã đấu, miệng vết thương

chỉ vừa khép lại bị động đến, máu ướt đẫm cả lưng. May mắn thủ hạ của Hy đúng lúc đuổi tới, nếu không ta cùng với Liên Thành khó tránh kiếp nạn

này. Sau khi bọn họ giải quyết tất cả sát thủ, Liên Thành liền té xỉu,

bất tỉnh nhân sự.

Chúng ta không dám dừng lại quá lâu, mang theo Liên Thành đang hôn mê suốt đêm chạy về Dục Quốc, rốt cục, sau bốn ngày chúng ta đã về đến

hoàng cung. Thái Hậu nghe thấy tin này liền lập tức thỉnh hơn mười vị

ngự y chẩn trị, bà đối với ta vẫn là lãnh ngôn tướng hướng, thậm chí còn không cho phép ta đặt chân vào Phượng Khuyết điện. Ta biết bà cho rằng

chính là ta làm hại Liên Thành, lại càng không muốn phải gặp lại ta.

Mang theo lo lắng, ta phẫn nộ đi Ninh Tú cung gặp Nạp Lan Mẫn, ánh

mắt của nàng lúc này tràn ngập vô tận sầu thảm, lâu lâu lại ho nhẹ vài

tiếng, rõ ràng là trong người đang tiềm ẩn bệnh thái, nhìn thấy ta đến,

nàng lập tức nở nụ cười tiến lại phía ta. Nàng một bên thu lại dây diều, một bên hỏi: “Nghe nói, Hoàng Thượng bị thương rất nặng?”

Ta gật đầu, trong lòng lo lắng vô tận, “Đều là lỗi của ta.”

Nàng ho nhẹ vài tiếng, mang theo ý cười nói: “Ai cũng đều không sai, chỉ vì là ngươi đều rất ngốc.”

Thấy nàng họ liên tục không dứt, ta liền giúp nàng vuốt lưng cho thuận khí, “Tỷ tỷ làm sao vậy? Có cần thỉnh ngự y hay không?”

Nàng khoát tay áo, “Không có việc gì, chỉ là bệnh cũ, thời tiết hơi

lạnh một chút sẽ bị ho khan không dứt, ta cũng quen rồi.” Nàng cầm một

đôi uyên ương đã được thêu hảo đưa cho ta, ta không khỏi bật cười, “Tỷ

tỷ vì sao đưa ta uyên ương?”

Nàng buông cây kéo cười nói: “Từ lúc ngươi đặt chân vào Ninh Tú cung này, mặt của ngươi vẫn luôn lộ vẻ lo lắng.”

Khẽ vuốt đôi uyên ương được thêu đến tinh xảo, ta nói: “Phải, Liên Thành bây giờ còn hôn mê, ta có thể nào không lo lắng?”

Nàng nói:“Vậy ngươi vì sao phải lo lắng?”

Nụ cười nhẹ nhàng trên mặt của ta thủy chung chưa tắt đi, “Bởi vì

hắn……” Nói đến người này, ta lại đột nhiên dừng lại, suy nghĩ hồi lâu

mới nói, “Bởi vì hắn là bằng hữu của ta.”

“Ngươi có biết, lo lắng như vậy, chỉ có thể tồn tại khi ngươi yêu

thương một người. Ta tin tưởng hiện tại tình cảm của ngươi dành cho hắn

bây giờ đã không còn trong giới hạn của tình cảm bằng hữu.” Nàng hiểu rõ mà cười, “Cho nên, đôi uyên ương này là chúc ngươi cùng hắn bạch thủ

giai lão.”

Ta mất tự nhiên buông thứ trong tay, “Tỷ tỷ đừng đùa ta, ta đã không còn khả năng yêu thương người khác.”

“Vì sao phải phong bế trái tim của bản thân? Mở rộng trái tim một

lần, cho hắn một cơ hội, cũng chính là cho bản thân ngươi một cơ hội.”

“Người ta yêu sẽ không phải Liên Thành, nữ nhân mà L