
đẩy
ra… một luồng khí lạnh quanh quẩn bên mũi, lại phóng tầm mắt nhìn ra mai lâm, có hoa tuyết xâm nhập phủ đầy cành, lại tôn lên cho hoa mai càng
thêm kiều diễm.
Mi mắt vừa chuyển, lại trông thấy một vị nam tử y phục đơn bạc đứng
trơ trọi giữa tuyết hải lâm, lẳng lặng nhìn ta, ta cứng người đứng tại
chỗ.
Tuyết rơi bao trùm phủ đầy trên người hắn, mặc phong phanh như vậy,
lại đứng giữa đêm tuyết khốc hàn này, chẳng lẽ hắn không thấy lạnh sao?
Đột nhiên hoàn hồn, ta bước qua song cửa, chạy vội đến mai lâm, ở
trước mặt hắn dừng lại cước bộ, kinh ngạc nhìn hắn nói, “Ngươi. . . . . . Làm sao đến đây?”
Hắn thần sắc biến ảo, trên khuôn mặt tang thương cuối cùng lộ ra nét
cười, “Đột nhiên nhớ tới, hôm nay là sinh thần của nàng. Nhẫn nại không
được, ta liền muốn đến thăm, vừa hay đúng lúc nàng đi qua. . . . . .”
Sinh thần của ta, bốn chữ này triệt để đem ta hoàn toàn chấn động
đứng yên tại chỗ. Ta mới hồi tưởng lại nhiều năm trước ở phủ Thừa tướng
đã nói với hắn một câu vui đùa:
“Vào tháng chạp lúc hoa mai nở rộ trận tuyết rơi đầu tiên chính là
sinh thần của ta”. Ta thật không ngờ, một câu nói vui đùa như thế, mà
hắn lại ghi nhớ trong lòng, trước nay chưa từng quên lãng.
“Nếu đã đến đây, vì sao không đi vào?”
Hắn nói, “Nếu chúng ta gặp mặt, mẫu hậu sẽ lại trách tội nàng. . . . . . Kỳ thật, có thể đứng từ xa nhìn thấy nàng, là tốt rồi.”
Ta nở một nụ cười vô thanh, lại có nước mắt dọc theo hai má chảy xuống, bông tuyết bay tán loạn tản ra trên người chúng ta.
Hắn thấy ta vừa cười vừa khóc như vậy, nhất thời luống cuống tay
chân, “Phức Nhã, ngươi nếu không thích, ta về sau sẽ không bao giờ đến
đây nữa.”
Tiếng cười của ta bật ra khỏi miệng, lao đến bổ nhào vào trong lòng
hắn, thiết tha ôm lấy thân hình lạnh băng kia của hắn, nước mắt càng
thêm không ngăn được rớt xuống ướt đẫm vạt áo đơn bạc của hắn, phần ái
tình này, ta làm sao có thể cô phụ?
Sau hôm ấy, Liên Thành nắm tay ta cùng ta đi đến thái hậu điện, ở
trước mặt thái hậu làm cho bà giải trừ lệnh cấm túc, khẩu khí thập phần
cương quyết. Thái hậu nhìn thấy hắn nghiêm nghị kiên định như vậy, liền
gật đầu xá miễn lệnh cấm túc kia. Nhưng mà ta biết, bà đối với ta bất
mãn lại càng sâu sắc thêm một tầng, nhất định nhận định ta là hồ ly
tinh, mê hoặc con trai của bà.
Từ nay về sau, ta thật sự trở thành Thần phi của Liên Thành, chân
chính sủng quán hậu cung, Liên Thành mỗi ngày sau buổi tảo triều chỉ đến Chiêu Dương cung. Hắn ở bên cạnh cùng ta đánh cờ, phẩm bình thi họa,
cùng ta thỏa thuê trò chuyện về hồng đồ đại chí nhất thống thiên hạ của
hắn. Ở trước mặt ta, hắn đem dã tâm của mình thổ lộ ra chẳng chút giấu
diếm. Ta từ đầu đến cuối chỉ im lặng lắng nghe hắn và đồng hưởng dã tâm
của hắn. Bởi vì chúng ta không chỉ là đế phi, không chỉ là tri kỷ, mà
còn chính là phu thê.
Mỗi ngày trông chờ hắn đến Chiêu Dương cung cơ hồ đã trở thành một
loại thói quen, một loại hy vọng của ta. Có lúc một mình cô đơn, nghĩ
đến Liên Thành ta lại không ý thức bất giác cười thành tiếng. Chung quy
khiến cho U Thảo, Lan Lan nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ, nhưng dần dà lâu
ngày các nàng cũng thành ra quen…
Từng cảm thán tình yêu sâu sắc lâu bền không dứt kia của Nạp Lan Hiến Vân đối với Viên phu nhân, từng ngưỡng mộ sinh tử bên nhau của Ôn Tĩnh
Nhược cùng Dịch Băng. Nhưng mà hiện giờ, ta không cần phải hâm mộ người
khác nữa, bởi vì ta cũng có một phân thiên hạ vô song chi ái. Hắn chưa
từng hứa hẹn là hàng vạn nghìn người chỉ sủng ái một mình ta, nhưng hắn
mỗi đêm đều ở lại Chiêu Dương cung, chuyên sủng chuyên phòng. Hắn chưa
từng thề nguyền đời đời kiếp kiếp, nhưng mà ta biết, đời đời kiếp kiếp
rất xa xôi, kiếp nầy có thể tương tri tương thủ (quen biết nhau ở bên
nhau) đó là một loại duyên phận.
Ta chưa từng nghĩ tới, có một ngày ta sẽ đem lòng yêu một nam nhân
khác ngoại trừ Kỳ Hữu, càng huống chi ta đã trải qua nhiều trắc trở long đong như vậy. Hiện giờ, ta còn có thể tìm thấy một phân tình ái thuần
khiết như vậy, có được hạnh phúc chân chính, ta kiên tâm nguyện cùng
Liên Thành dắt tay nhau Đông Sơn giai lão, cho dù không có hài tử đi
nữa.
Ta ngồi phủ phục ở bên cửa sổ, vọng hương tuyết hải lất phất tung bay giữa mai lâm, rơi lả tả trên mặt đất, trong lòng dâng lên cảm giác mất
mác nồng đượm, hoa mai này rồi cũng phải tàn lụi hay sao? Mùa đông đến
quả thật rất nhanh.
Ta ngồi phủ phục ở bên cửa sổ, vọng hương tuyết hải lất phất tung bay giữa mai lâm, rơi lả tả trên mặt đất, trong lòng dâng lên cảm giác mất
mác nồng đượm, hoa mai này rồi cũng phải tàn lụi hay sao? Mùa đông đến
quả thật rất nhanh.
Đột nhiên nghe thấy giữa ngàn mai truyền đến tiếng cười vui vẻ râm
ran, như nước suối róc rách dễ nghe êm tai, ta hướng đến chỗ sâu trong
mai lâm nhìn ra. Có một bạch y, một lam y thân ảnh đang từ từ di động
tới, tựa hồ đắm chìm trong lạc thú thưởng mai, “Lan Lan, các nàng ấy là
ai?”
Lan Lan dò tìm trong trí nhớ rồi hướng mai lâm nhìn ra, sau một lúc
lâu nàng mới thu hồi tầm mắt, “Hồi chủ tử, đó là Lan tần cùng Cẩn tần.”
Ta gật gật đầ