XtGem Forum catalog
Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210780

Bình chọn: 9.00/10/1078 lượt.

y động, cả thân người trong gió tựa làn sương mù mờ mờ ảo ảo lãng đãng nhàn du, lững lờ vô định.

Tầm mắt Phương Quân Càn chăm chăm nhìn về phía trước chưa bao giờ rời đi. Khoảng cách dần dần thu hẹp lại, rốt cuộc đã có thể thấy thật rõ thân ảnh của người trước mặt.

Chính là y! Thực sự chính là y! Đã từng có một Tiếu Khuynh Vũ tưởng như vĩnh viễn cách xa, hồng trần lạc lối, vậy mà ở đây, ngay lúc này lại rõ ràng, chân thực một Tiếu Khuynh Vũ đang hiện diện.

Này bao nhiêu gian khổ gió sương, này bao nhiêu tinh bì lực tẫn, này bao nhiêu lo lắng hoang mang, trong khoảnh khắc tan thành mây khói.

Vô Song chỉ kịp cảm thấy hai cánh tay của mình bị ép chặt vào người, còn chính mình thì đã vùi vào trong lồng ngực ấm áp quen thuộc. Hơi thở hổn hển, gấp gáp mang theo không biết bao nhiêu mừng vui hoan hỉ của đối phương không ngừng phả lên người y, vây chặt bốn phương tám hướng.

Tiếu Khuynh Vũ không nói gì, chỉ ngẩn ngơ mặc hắn ôm siết vào lòng.

Lẳng lặng cảm nhận được thân thể đơn bạc thân thương, cảm nhận được hương thơm đạm mạc băng lãnh luôn cho mình cảm giác bình tĩnh an tâm. Bản thân đã từng ngẩng mặt lên trời nguyện cầu, nếu được gặp lại y lần nữa, sẽ không tiếc khấu đầu lạy tạ hết thảy thần linh trên trời dưới đất, dù có phải giảm thọ một nửa cũng sẽ cam lòng tình nguyện.

Khuynh Vũ của ta, còn sống, còn sống.

Tiếu Khuynh Vũ tinh tế ngắm nhìn hắn.

Phương Quân Càn đứng sừng sững tại đỉnh núi, bên ngoài là áo choàng đỏ rực khoác lên giáp bạc sáng lóa, màu áo đỏ như máu càng như rực lên dưới hoàng hôn tuyệt sắc, uy dũng đón gió tung bay.

Phương Quân Càn của ngày xưa giống như thanh bảo kiếm vừa rời vỏ, tài năng không cần che giấu cũng bộc lộ rõ ràng, ánh hào quang khiến người chóa mắt, cho dù đứng giữa trăm vạn nghìn vạn con người, vẫn mang một loại khí chất làm người khác vừa liếc mắt liền không cách nào rời đi được.

Giờ đây, Phương Quân Càn trưởng thành lại càng gia tăng thêm mị lực, khí chất lại càng thăng hoa không chỉ bên ngoài, mà còn ở bên trong.

Thâm sâu không thể dò được, càng không có kẽ hở nào để công kích.

Tựa như một tuyệt thế thần binh nằm yên trong vỏ, khi nào kiếm còn chưa tuốt trần, tuyệt đối không kẻ nào có thể biết được rốt cuộc thì binh khí ấy lợi hại dường nào, chém sắt như chém bùn, tiệt kim đoạn ngọc ra sao.

Nhìn lại y, Phương Quân Càn trong lòng rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết phải thổ lộ như thế nào, càng nghĩ càng không ra, cuối cùng đành chỉ hỏi một câu tối bình thường, bất quá không hơn gì một câu khách khí hỏi thăm: “Khuynh Vũ… có khỏe không?”

Vô Song công tử mỉm cười thật nhẹ.

Nghìn quân gào thét, vạn ngựa vút bay, thây phơi trăm vạn, máu chảy thành sông, phóng ngựa phá nát hùng quan, thiết binh quét dọc ngàn dặm. Thiên hạ thế cục vì hắn mà đảo điên, bão táp phong vân vì hắn mà cuồng loạn.

Vậy mà hắn lại chỉ khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bình thản nói với mình năm chữ: “Khuynh Vũ… có khỏe không?”

Đó cũng là… cảnh giới tối cao sau khi đã trải qua hết thảy phồn hoa, sóng gió, lại trở về nguyên trạng ban đầu.

Mặt trời ngản dần về tây, chút ánh vàng còn sót lại chậm rãi tan đi, trên Tụ Thủ Nhai, chỉ còn hai tuyệt thế nam tử trầm mặc vô ngôn.

Tiếu Khuynh Vũ quay lưng về phía hắn, nên Phương Quân Càn không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt y lúc này, “Tiểu hầu gia nhất định phải tấn công Đại Khánh?”

Phương Quân Càn đáp lại chỉ một chữ: “Đúng!”

Tiếu Khuynh Vũ cắn môi, khởi động luân y, nhìn Phương Quân Càn, vươn tay ra, “Phương Quân Càn, chúng ta cùng đi đi. Trận chiến này qua đi, ta sẽ từ chức Đại Khánh Hữu thừa tướng, từ nay về sau tụ thủ bàng quan không màng chính sự…”

Không nói thêm lời nào nữa, đến mức này, đã là cực hạn của Tiếu Khuynh Vũ.

Cũng là

Suốt đời của Tiếu Khuynh Vũ

Duy nhất một lần

Chịu thua…

Khi ấy, tay của Tiếu Khuynh Vũ chỉ cách hắn…

Có nửa thước thôi.

Nhưng Phương Quân Càn không đưa tay ra đáp lại.

Một hồi thật lâu.

Cánh tay ấy rốt cuộc vô lực rũ xuống.

“Ta đã hiểu rồi.”

Nhẹ nhàng thở ra bốn chữ, nhưng là chất chứa vô hạn bi thương.

Khoảng cách thật gần, rất gần, nhãn thần của Phương Quân Càn chỉ tuyền một màu đen tối, u ám đau thương: “Phương Quân Càn đã đến giờ phút này, không còn trở về được nữa.”

Rốt cuộc, cũng vẫn là bước đi trên con đường số mệnh đã an bài. Không có điểm tận cùng, chỉ có thể đi mãi, đi mãi lên trước mà thôi.

Ngoại trừ tiếp tục bước đi, chỉ còn có cái chết, không có lựa chọn thứ ba.

“Hoặc là, có lẽ… vẫn còn một cách.” – Phương Quân Càn rút ra Bích Lạc kiếm bên hông, nắm đằng mũi kiếm, hướng chuôi kiếm vào Tiếu Khuynh Vũ, nâng lên đưa đến tay y, “Giết ta, huynh sẽ không cần vì bảo vệ Đại Khánh, bảo vệ lão Hoàng đế Đại Khánh vô tình vô nghĩa kia mà phí công vô ích nữa.”

Hắn dang rộng hai tay, toàn bộ nhược điểm cũng như mọi chỗ yếu hại tất cả đều bộc lộ trước mắt y.

Áo choàng đỏ như máu trong gió phần phật tung bay.

“Giết ta đi. Phương Quân Càn có thể chết trong tay Tiếu Khuynh Vũ cũng không uổng phí một đời.”

Tiếu Khuynh Vũ đưa mắt nhìn xuống Bích Lạc kiếm trong tay mình, ánh thép biếc xa