
họ xem .
Cả một
giỏ lớn chứa đầy hoa ở bên trong, An Nhiên nhìn trúng một cành mai vàng , trên cánh hoa vẫn còn đọng lại sương , màu sắc như sáp mật ong, có lẽ
là bởi vì nhiệt độ thấp, cánh hoa mềm mại có vẻ óng ánh trong suốt,
giống như thủy tinh lại rất mềm mại.
"Anh, em muốn cái này." An Nhiên vui mừng chỉ vào cành mai vàng kia, nhưng Nam Tịch Tuyệt lại không để ý đến cô.
Nụ cười trên mặt cô gái bán hoa đã biến mất không thấy, cô nhìn Nam Tịch
Tuyệt, ngại ngùng cúi đầu nhìn mũi chân mình, giọng nói nhỏ như muỗi lẩm bẩm: "Bạn học Nam Tịch Tuyệt."
Nam Tịch Tuyệt cũng không
nghĩ đến ở chỗ này sẽ gặp phải bạn cùng lớp, anh sửng sốt một chút,
lịch sự chào hỏi: "Xin chào, Trương Nghiên."
Nam Tịch Tuyệt không phải người hay nói chuyện, ở trong lớp cũng không hay giao tiếp với các bạn nữ. Nhớ tên Trương Nghiên thuần túy là bởi vì cô là một trong số ít người trọ ở trường, hơn nữa anh ngồi cùng bàn lại rất thích bắt nạt cô. Anh thật không thể hiểu nổi cô gái nhát gan này, hay thích đỏ mặt, đi
bộ lại thích cúi đầu.
An Nhiên không hài lòng với việc Nam Tịch
Tuyệt không chú ý đến mình, giật nhẹ tay áo Nam Tịch Tuyệt chỉ vào một
quán nhỏ bán ngọc thạch bên đường, "Em muốn nhìn cái kia!"
Nói xong không đợi Nam Tịch Tuyệt đồng ý liền lôi kéo anh đi.
Nam Tịch Tuyệt giới thiệu: "Đây là em gái tớ." Dừng lại một chút, "Đem cành mai vàng kia gói lại được không, mình muốn."
"A, được." Trương Nghiên đỏ mặt, cẩn thận rút cành mai vàng ra.
An Nhiên loay hoay một khối ngọc xinh đẹp, "Em thích cái này, " nói xong
quay đầu lại liếc nhìn Trương Nghiên, "Hoa em không muốn nữa, thật khó
nhìn!"
Trương Nghiên lúng túng đứng yên tại chỗ.
Nam Tịch Tuyệt đem hoa nhận lấy, "Không có việc gì, con bé vẫn như vậy."
An Nhiên lớn tiếng nói: "Em chỉ muốn miếng ngọc này, anh có mua cho em hay không?"
Người bán hàng nịnh hót: "Cô gái nhỏ thật biết nhìn , đây chính là ngọc Trấn
Điếm Chi Bảo. Cô bé nếu như muốn mua, tôi sẽ giảm giá, " hắn giơ ba đầu
ngón tay, "Ba trăm thôi."
"Ba trăm?" Nam Tịch Tuyệt cũng không phải người không biết hàng, nhìn tảng đá trong tay An Nhiên, mày nhăn lại.
"Em muốn cái này, không cần hoa!" An Nhiên vẫn còn đang ầm ĩ.
Nam Tịch Tuyệt lắc đầu một cái, đang chuẩn bị lấy tiền ra, Trương Nghiên
lại tức giận mở miệng, "Mấy ông chủ này rất xấu xa, sao có thể bịp bợm
người khác như vậy ." Cô giữ tay Nam Tịch Tuyệt, "Đừng nghe ông ta nói
bừa, những thứ này đều do ông ta mua trên đường đến thành phố Tây." Cô
hướng ông chủ giơ ra năm đầu ngón tay.
Ông chủ cười khổ: "Được được, 50 liền 50, coi như tôi xui xẻo."
"Là 5 tệ." Âm thanh của Trương Nghiên không lớn nhưng lại kiên định khác thường.
Mặt của ông chủ trong nháy mắt tối sầm, nhìn về phía Nam Tịch Tuyệt.
Nam Tịch Tuyệt nhìn dáng vẻ của Trương Nghiên, biết mình lúc trước mua
những thứ đó không khác gì coi tiền như rác, nghiêm túc nhìn về phía ông chủ: "5 tệ, không bán coi như xong."
"10 tệ được không?" Nét mặt ông chủ đau khổ.
An Nhiên cũng không vui lòng, bỏ lại tảng đá trong tay, "tôi không muốn
nữa. Tất cả đều là hàng giả, cẩn thận cảnh sát tới bắt ông!"
Trương Nghiên lấy dũng khí, đỏ mặt hỏi Nam Tịch Tuyệt: "Hai người còn định đi nơi nào chơi nữa không?"
Nam Tịch Tuyệt giữ chặt An Nhiên không để cho cô chạy loạn: "Hôm nay ở đây
đi mua sắm, mẹ mình nói ngày mai muốn đi bộ ngắm cảnh một chút, đi
chùa."
Trương Nghiên nói: "Nhà tớ ở gần đó, ngày mai tớ làm hướng dẫn viên du lịch cho mọi người được không?"
An Nhiên lập tức phản đối: "Mới không cần, chị có giấy chứng nhận hướng
dẫn viên du lịch không, là tên lường gạt thì làm thế nào?"
Trương Nghiên quẫn bách đến lỗ tai cũng đều đỏ bừng. Nhà cô ở gần thành phố S, vì để cho cô được đi học, nên gánh vác trong nhà rất nặng, chỉ có thể
thừa dịp ngày nghỉ ra ngoài kiếm chút tiền. Cũng may nơi này là khu du
lịch, bận rộn một ngày nghỉ là có thể kiếm đủ tiền sinh hoạt. Ở trong
lớp, cô đều không dám nói chuyện với NamTịch Tuyệt, nhưng ở tại nơi này, kiếm tiền mới là việc thiết yếu nhất , cô đành phải nhắm mắt nói ra.
Nhìn Nam Tịch Tuyệt có chút do dự, cô tiếp tục nói: "Trong khu thắng cảnh
mọi thứ đều rất đắt, tớ là người địa phương, dẫn mọi người đi mua có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền. Buổi trưa mọi người có thể nếm thử một
chút món ăn mẹ tớ làm, ăn thật sự rất ngon , giá tiền cũng phải chăng."
An Nhiên vẫn còn uốn éo người nói không muốn, nhưng Nam Tịch Tuyệt đã gật
đầu đồng ý. Mặc dù anh cảm thấy tình huống như thế có chút lúng túng,
nhưng là, ý kiến như thế tương đối tốt?
Trương Nghiên lại càng đỏ mặt hơn: "Chúng ta là bạn học, 50 tệ một ngày. Người khác đều lấy hai trăm, như vậy đã rất rẻ rồi."
"Ừ, cứ quyết định như vậy đi, ngày mai chúng ta liên lạc như thế nào?"
Trương Nghiên nhanh chóng móc ra danh thiếp đưa cho anh, "Phía trên này có số điện thoại nhà mình, ngày mai mọi người đến khu tham quan thì gọi điện
cho mình là được, mình rất nhanh sẽ đến."
"Được."
Trương
Nghiên nhìn một chút, An Nhiên vẫn còn đang tức giận, rút từ giỏ ra một cành hoa hồng đưa cho cô, "Em