Disneyland 1972 Love the old s
Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323464

Bình chọn: 9.00/10/346 lượt.

gái, cái này là quà tặng cho em." Cô vẫy

tay chào tạm biệt Nam Tịch Tuyệt, "Tớ còn có việc, đi trước đây. Hẹn gặp lại."

An Nhiên không muốn đi dạo nữa phố nữa, trở lại khách sạn, thay đồ bơi mang theo phao đi đến suối nước nóng.

Bể nước nóng rất lớn, thời điểm này đa số du khách đã lên bờ đi ăn cơm,

Nam Tịch Tuyệt rất dễ dàng tìm được An Nhiên trong bộ đồ bơi đang lơ

lửng ở trong nước, cô nhìn thấy anh, xoay mình một vòng đem lưng đưa về phía anh.

Nam Tịch Tuyệt xuống nước, đi qua: "Tiểu Nhiên, đi ăn

cơm trước đã, cơm nước xong rồi lại bơi tiếp. Mẹ đang ở phòng ăn chờ

chúng ta."

An Nhiên chăm chú nhìn anh: "Anh, anh thích chị ấy?"

"Ai?" Nam Tịch Tuyệt sửng sốt một chút.

"Chính là chị bán hoa ."

Nam Tịch Tuyệt buồn cười: " Em làm sao lại trưởng thành sớm như vậy, mới vài tuổi đã biết đến thích."

An Nhiên cảm thấy Nam Tịch Tuyệt đang lảng tránh vấn đề của cô.

Khuyên bảo mãi, Nam Tịch Tuyệt ôm cô từ dưới nước lên, Bùi Anh đợi ở phòng ăn đã gần như hết kiên nhẫn rồi.

"Mau tới đây, " Bùi Anh cười giới thiệu cho bọn họ cô gái nhỏ nhắn đang ngồi ăn điển tâm ở bên cạnh, "Giới thiệu với các con một người bạn mới, Nam

tử, cô bé với con là bạn học đấy."

Trong phòng ăn có lò sưởi, cô

gái mặc áo lông kiểu cũ rất rộng, làm cả người càng thêm có vẻ gầy, rõ

ràng là Trương Nghiên không thể nghi ngờ.

Nam Tịch Tuyệt ngồi xuống, cười nói: "Thật khéo, chúng ta lại gặp mặt."

Trương Nghiên để bánh ngọt trong tay xuống, ngượng ngùng cười cười.

Bùi Anh hài lòng khép nhẹ mắt, cả người thả lỏng, "Cô bé này này nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng sức tay lại không nhỏ, xoa bóp thật là thoải mái."

Trương Nghiên nói: "Là mẹ cháu dạy." Cô nhìn Nam Tịch Tuyệt, giải thích: "Mình buổi tối đi làm ở chỗ này, mát xa xoa bóp đều biết. Bác nhìn thấy mình

là học sinh nên mới hỏi, không ngờ. . . . . ."

Bùi Anh gật đầu

một cái, "Đúng vậy đúng vậy, Nghiên Nghiên, nói cho bác biết một chút,

Nam tử thường ngày ở trường học là người như thế nào?"

Bùi Anh

gọi thân thiết như thế khiến thân thể cả ba đứa nhỏ đều cứng ngắc,

Trương Nghiên ấp úng, xấu hổ nói cô và Nam Tịch Tuyệt căn bản là chưa

từng nói chuyện.

An Nhiên ăn cơm phát ra tiếng"leng keng", trên mặt biểu lộ vẻ mất hứng, Trương Nghiên lại ăn rất cẩn thận.

Nam Tịch Tuyệt dùng khủy tay đẩy đẩy cô, cô dứt khoát cầm bát cơm cách xa anh một chút.

Một mâm đầy món ăn mới, Bùi Anh nói: "Nhân lúc còn nóng ăn nhanh, đây là đặc sản Nghiên Nghiên mới giới thiệu cho mẹ."

Một mâm béo ngậy, giống như những miếng bánh ngọt nhỏ, kích thước bằng một quân mạt chược, rất dầy.

Trương Nghiên nói: "Vỏ bên ngoài là nấm đông cô, bên trong là thịt nạc tinh

khiết, rán trong chảo dầu , rất thơm, ăn cũng không thấy nhiều dầu mở.

Tiểu Nhiên, em nếm thử một chút đi, hương vị không tồi đâu."

Trương Nghiên dùng chiếc đũa của mình gắp cho An Nhiên một miếng đặt ở trong

bát của cô, An Nhiên nhìn chằm chằm miếng gì đó thơm ngào ngạt một lúc

lâu, sau đó dùng thìa gạt qua một bên, "Có nước miếng."

Trương Nghiên xấu hổ không biết làm thế nào cho phải.

Ánh mắt Bùi Anh tức giận nheo lại, liếc nhìn An Nhiên, sau đó an ủi Trương

Nghiên: "Nghiên Nghiên đừng để ý, con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, đợi

lát nữa bác nói với nó. Ăn nhiều một chút. Tuổi nhỏ như vậy đã phải đi

kiếm tiền, thật không dễ dàng."

Nam Tịch Tuyệt hoà giải: "Mẹ, thành tích của Trương Nghiên cũng rất tốt, mỗi lần thi đều đứng trong top ba."

Bùi Anh là giáo viên, trong lòng thích học sinh có thành tích tốt, nghe lời con trai vừa nói, hướng về phía Trương Nghiên cười lại càng thêm hiền

từ, "Ba mẹ cháu có đứa con như cháu thật là hạnh phúc. Đừng ngại, ăn

nhiều một chút. Còn có một năm nữa là thi lên trung học rồi, đến lúc đó

chọn ban của bác nhé."

Trương Nghiên khéo léo gật đầu. Len lén nhìn Nam Tịch Tuyệt một cái, không ngờ anh biết cô. . . . . .

An Nhiên đẩy bát cơm: "Cháu không đói bụng, về trước."

Bùi Anh tiễn Trương Nghiên về mới trở lại phòng, phạt An Nhiên đứng úp mặt vào tường sám hối, đứng một giờ mới được đi chơi.

"Tiểu Nhiên, biểu hiện của cháu hôm nay khiến bác vô cùng thất vọng." Bùi Anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Bác bình thường dạy cháu như thế nào? Nếu như ở trên bàn cơm, bác ở ngay trước mặt chị gái kia dạy dỗ cháu, cháu sẽ thấy thế nào? Một câu nói tốt ấm ba mùa đông, một lời cay độc hại người lạnh

sáu tháng! Cháu tốt nhất suy nghĩ lại cho tốt. Nam tử, con cũng đi ra

ngoài, để cho con bé ngẫm nghĩ lại thật kỹ mình đã làm sai ở chỗ nào."

Một canh giờ sau, bị phạt đứng xong An Nhiên hướng về phía Bùi Anh làm

kiểm điểm, cam đoan về sau sẽ không tái phạm loại sai lầm này nữa, hơn

nữa đồng ý ngày mai sẽ gặp Trương Nghiên nói xin lỗi.

Nam Tịch

Tuyệt và An Nhiên ở cùng một phòng, nghe được bụng cô đang réo, anh liền bưng cho cô một bát mì nóng hổi: "Ăn đi, không đói bụng lắm. Đây là mẹ

bảo nhà bếp làm riêng, buổi tối em không ăn cơm, sẽ không tốt cho dạ

dày."

An Nhiên ăn từng miếng lớn, ủy khuất rơi nước mắt.

Nam Tịch Tuyệt thở dài: "Hôm nay cũng là do em làm không đúng."

An Nhiên ăn xong, ợ lên rồi