
tắt TV, An Nhiên tức giận nhỏ giọng cùng hắn ầm ỹ:
"Anh không thể hòa bình với tôi một lúc được sao?"
Khâu Thiếu Trạch cười: "Tôi đối tốt với em, em rất thích sao?"
An Nhiên nghẹn lời, nửa cảnh cáo nửa tức giận: "Anh thật biến thái, không cho phép anh thích tôi!"
Lời nói của cô hùng hồn, Khâu Thiếu Trạch nắm cổ tay của cô: "Em cho
rằng tôi muốn sao?" Hai người vừa giương cung bạt kiếm, lần này cũng là
Khâu Thiếu Trạch xuống trước "Nam Tịch Tuyệt có cái gì tốt? Hắn một lòng tính toán muốn lật đổ An thị, đáng để em một lòng với hắn như vậy sao?
Tôi biến thái? Không phải em vừa mới qua 16 tuổi, hắn liền lập tức xuống tay sao?" Kéo cô vào trong ngực mình, nắm được cằm của cô, đôi môi cách môi cô chỉ khoảng mấy cm, "Ngày đó em nên thấy, người phụ nữ kia ở dưới người của tôi rất hưởng thụ. . . . . . Không bằng thử một chút? . . . . . ."
Hắn nói xong liền bộc phát tính hạ lưu, An Nhiên sợ hãi bị An Diệc Bác
và Nhập Hồng đi ra ngoài mua đồ về nhìn thấy, ra sức rút tay ra cho hắn
một cái tát.
Trên gương mặt tái nhợt liền hiện lên năm dấu tay màu hồng, đặc biệt rõ ràng.
Khâu Thiếu Trạch buông cô ra, che nửa bên mặt của mình "Em vừa đánh tôi."
Sau nửa đêm, An Diệc Bác và Nhập Hồng sang căn phòng sát vách để nghỉ
ngơi, An Nhiên ngồi ở sau cây thông noel coi chừng Khâu Thiếu Trạch, hai người lại lâm vào tình trạng chiến tranh lạnh.
Thời điểm gần hai giờ sáng, điện thoại của An Nhiên rung lên, là Nam Tịch Tuyệt.
"Tiểu Nhiên, chưa ngủ sao?"
Anh vừa hỏi như vậy, An Nhiên mới phát giác hai mí mắt trên dưới của
mình đang ra sức đánh nhau đến vui vẻ, giơ tay lên bưng kín mặt ngáp một cái "Chưa có đâu."
"Tiểu Nhiên, có thể xuống dưới không?" Nam Tịch Tuyệt nói, "Anh ở dưới lầu."
An Nhiên cầm điện thoại chạy đến bên cửa sổ, quả nhiên, dưới lầu ở dưới
đèn đường, có một bóng người rất quen mắt, anh hình như cũng thấy được
cô, chạy đến phía cô vẫy tay một cái.
An Nhiên vội vàng nói: "Em lập tức đi xuống, có quà muốn tặng cho anh!"
Khâu Thiếu Trạch thờ ơ nhìn cô nói ra quà tặng rồi cầm túi vọt ra khỏi phòng bệnh, liền xuống giường, từ từ đi về phía cửa sổ.
An Nhiên lấy quà tặng trong túi ra, dùng hai tay đưa cho Nam Tịch Tuyệt, nói: "Quà tặng!"
"Còn có quà tặng anh?" Nam Tịch Tuyệt kinh ngạc, vui mừng nhận lấy, "Lần này lại là cái gì?"
An Nhiên đã đưa cho anh rất nhiều đồ vật, có khi là một bài hát cô mới
học được, cũng có khi là một đoạn nhạc cô đàn, còn có một vài đồ vật kì
quái nho nhỏ.
Mở ra, bên trong là một cái mũ ông già Nô en đầy lông lá. Cái mũ hình
nón, trên đỉnh còn có một quả cầu nhỏ bằng nhung màu trắng, ừm, Nam Tịch Tuyệt suy nghĩ, cùng không khác biệt lắm so với bình thường. Anh đem nó đội lên đỉnh đầu, cười nói: "Như thế nào?"
"Phốc, thật đáng yêu." An Nhiên cười không khép miệng. Anh đội mũ trông
rất đáng yêu, cùng với phong cách vương giả của Nam Tịch Tuyệt, bị anh
đội lên đầu như vậy, rất khác lạ, cũng rất buồn cười.
Nam Tịch Tuyệt từ trong túi áo lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, ngón tay lựa lấy dây chuyền bên trong "Quà giáng sinh."
Quả thật giống như một chuỗi ngôi sao phát sáng. An Nhiên nháy nháy mắt, mới nhìn rõ, trên dây chuyền mỗi một vòng cũng đều được khảm những viên kim cương nho nhỏ, phát ra ánh sáng long lanh, từ trong đáy lòng tán
thưởng : "Thật là đẹp."
"Đặt hơn nửa năm, đợi hơn nửa năm mới làm xong." Nam Tịch Tuyệt mỉm cười đeo cho cô.
An Nhiên chỉnh lại quần áo, để cho dây chuyền dính sát vào da thịt trên cổ, "Như thế nào, đẹp không?"
Nam Tịch Tuyệt gật đầu một cái, "Rất đẹp."
An Nhiên mắt tinh, phát hiện trong hộp kia vẫn còn đồ. Nam Tịch Tuyệt
lấy ra một cái dây chuyền khác nhưng ngắn hơn, kéo ống tay áo bên trái
của mình lên, "Đây là vòng tay, tới, giúp anh đeo đi."
Kiểu dáng giống nhau, An Nhiên đeo lên lên giúp anh, cố ý nói: "Tặng quà cho em còn chuẩn bị cho mình một phần, thật nhỏ mọn."
Nam Tịch Tuyệ cúi đầu để cái trán dựa sát vào trán cô, cười nói: "Chê
anh nhỏ mọn? Vậy đem cả vòng tay đều cho em có được không?"
An Nhiên bưng lấy mặt anh, nói: "Được. . . . . ." Âm thanh tiếp theo đều biến mất trong môi lưỡi đang dây dưa của hai người.
Khâu Thiếu Trạch lẳng lặng đứng bên cửa sổ nhìn xuống phía xuống, cầm
máy ảnh lên chụp một màn này. Thì ra thời điểm khi cô yêu, là bộ dáng
này. Hai người hôn rất tập
trung, dần dần cũng có chút kích động. Thời điểm An Nhiên dựa vào Nam
Tịch Tuyệt chỉ hận không thể hóa thành một vũng nước xuân trên người
anh, lúc này bị anh xoa nhẹ hai ngực, liền bắt đầu rầm rì nhỏ giọng thở
gấp.
Sự nhiệt tình của cô hòa cùng với sự nhạy cảm, mỗi lần đều
khiến Nam Tịch Tuyệt kinh ngạc, lại càng có thể làm anh nâng **. Anh
không muốn nhưng vẫn phải tách cô ra, "Ngày mai anh lại tới tìm em."
An Nhiên dùng một ngón tay xuyên qua khuy áo khoác trên người anh, ôm lấy
anh không chịu buông tay, giọng nói mềm mại: "Bác Nam ở trong xe chờ anh sao?"
Từ nơi này nhìn ra phía cổng bệnh viện, có thể nhìn thấy
Nam Tĩnh thành thục mở cánh cửa đằng sau chiếc xe màu xám bạc. An Nhiên
cũng biết tối nay không phải là thời điểm ân ái