
ông?
Phụ trách đốt đá là một chú người da trắng mập mạp, dáng điệu cười lên
rất ngây thơ ngốc nghếch, mỗi lần đều dùng giọng điệu sùng bái cùng An
Nhiên thảo luận văn hóa uyên thâm của Trung Quốc. Thật ra thì An Nhiên
biết cũng không nhiều, mỗi khi bị ông hỏi nhiều quá, sẽ dùng thể văn cổ
để chặn ônglại, tùy tiện ném cho ông một câu thơ gì đó, nói ra oai là
mình hiểu. Nhìn ông khổ cực suy nghĩ, cô thật sự là cười đau cả bụng.
Mỗi khi đến lúc đó, cô đều lần nữa cảm khái, ban đầu Bùi anh buộc cô
phải đảm nhiệm nhiều như vậy"Chi, hồ, giả, giá", cô cũng không hẳn là
không biết gì.
Công việc của cô là từ hai giờ chiều đến mười giờ tối, cơm tối không ăn ở trong nhà, mỗi ngày Nhập Hồng đều càu nhàu cô nhớ uống nhiều canh một
chút, chớ trêu đùa với lửa. Ở nước Mĩ sinh sống nhiều năm như vậy, Nhập
Hồng căm thù đến tận xương tuỷ với món anh nhanh của nước Mĩ.
Gần đây Hoa Thịnh mới mời một vị đầu bếp, chỉ phụ trách bữa tối mỗi
ngày. Lúc trước nghe nói vị đầu bếp này chẳng những vóc người tuấn tú,
món ăn làm ra cũng là hạng nhất, cô hứng thú bừng bừng muốn đi nhìn.
Tiếc rằng mấy lần trước đều bị gọi đi ném đá, khó khăn lắm hôm nay mới
có thời gian rỗi rãnh, liền bê khay cơm của mình đi ăn nhờ.
Đợi đến khi nhìn thấy khuôn mặt thật của vị đầu bếp kia, An Nhiên liền sửng sốt, người này làm sao lại nhìn quen mắt như vậy?
Đầu bếp chỉnh lại cái mũ cao ở trên đầu, đối với An Nhiên nói: "Xin lỗi, bây giờ còn chưa tới thời gian dùng cơm, xin chờ một chút."
An Nhiên lập tức nhớ tới, "A, anh là cái đó. . . . . . hương vị Trung Quốc! Làm sao anh lại tới chỗ này?"
Đầu bếp cười híp mắt nói: "Tôi làm hai phần công việc."
An Nhiên nhìn anh từ trên xuống dưới, khoa tay múa chân đo chênh lệch
chiều cao thân thể của anh với mình, cảm giác vóc người của anh cũng
không khác biệt lắm so với vóc người của Nam Tịch Tuyệt. Người này cười
lên trông rất hiền lành, đôi mắt đào hoa cũng không an phận, đuôi mắt
khẽ hếch lên, thế nào cũng giống như. . . . . . Phong lưu?
Cô nhớ tới Nam Tịch Tuyệt đã từng nói qua, người này hình như gọi là Cố
Lãng, mùa hè năm nay sẽ vào học nghiên cứu sinh ngành tài chính tại đại
học C. Nam Tịch Tuyệt yêu thích tài năng của anh ta, mấy lần khuyên anh
ta sau khi tốt nghiệp vào Lăng Hiên làm việc.
Có thể khiến cho Nam Tịch Tuyệt phí công mời như vậy, anh ta rốt cuộc có chỗ nào hơn người?
Hơn nữa, An Nhiên ác ý hạ thấp ánh mắt, cô thế nào lại cảm giác người
trước mặt này một chút cũng đều không có vui vẻ đây? Rốt cuộc là lạ ở
chỗ nào. An Nhiên nhìn Cố Lãng, quai hàm dần dần nâng lên. Đây chỉ là đông tác theo thói quen của cô, mỗi lần cô có biểu hiện như vậy, Nam Tịch Tuyệt sẽ luôn dùng ngón tay chọc vào gương mặt cô.
Cô khẽ nghiêng đầu, trên mặt thậm chí mang theo chút đề phòng nhìn anh.
Dáng vẻ này của cô tự nhiên khiến Cố Lãng cảm thấy có chút quen thuộc, trong lòng nóng lên, mở miệng hỏi: "Em bao nhiêu tuổi rồi?" Giọng nói ôn hòa, giống như là anh trai tri kỉ nhà bên.
An Nhiên lại nhạy cảm nhướng mày, "16 rồi, thế nào?" Trước không nói, ở chỗ này tùy tiện hỏi tuổi của con gái là hành vi rất thất lễ, bản thân cô vẫn luôn canh cánh trong lòng vì nhỏ hơn Nam Tịch Tuyệt những bảy tuổi, hiện tại cô ghét nhất người khác coi cô như một đứa trẻ.
"Xin lỗi." Cố Lãng lập tức xin lỗi. Anh cúi đầu xoa lớp bột trên bàn, khóe miệng bởi vì nhớ tới một người nào đó mà nâng lên một đường cong ấm áp. 16 sao, lớn hơn một tuổi so với nha đầu kia.
An Nhiên bỗng nhiên mất hứng thú với Cố Lãng, cô đem sự chú ý chuyển đến các món ăn trên bàn. Nhìn một vòng thực đơn, nói: "Tôi muốn một phần mì thịt bò, thêm trứng trần nước sôi cùng chân giò hun khói, không cần hành lá, nhiều rau thơm một chút. Cám ơn."
Nhớ tới mùi thơm đậm đà của mì thịt bò Trung Quốc, An Nhiên không khỏi chảy nước miếng, nghe nói ở Trung Quốc anh ta kéo mì sợi có thể sánh ngang với đầu bếp chuyên nghiệp. Cô cúi đầu nhìn bàn tay Cố Lãng, ừ, thật đẹp mắt, mười ngón tay thon dài trắng nõn, móng tay cũng sạch bóng, bộ dáng người này thật ra cũng khá tốt.
An Nhiên lấy điện thoại di động ra, đang muốn thừa dịp chờ đợi món ăn gọi điện thoại cho Nam Tịch Tuyệt, cô cố gắng tính sự chênh lệch múi giờ, lúc này chắc hẳn anh cũng phải rời giường rồi chứ?
"An An, phục vụ tắm phòng Tường Vi 209, " Lily cùng làm việc vớiAn Nhiên chạy nhanh vào, cô ôm bụng, vẻ mặt nóng nảy, "Hình như mình bị đau dạ dày. Cậu đi xuống giúp tớ với." Không đợi An Nhiên trả lời, cô khom lưng vội vã chạy về phía phòng vệ sinh.
An Nhiên thở dài, "Phải đi." Cô hướng Cố Lãng nói, "Làm phiền chờ tôi trở lại rồi làm tiếp."
An Nhiên đẩy một xe chở đầy đá vào phòng khách, lấy thẻ mở cửa phòng mở cửa ra, đầu tiên là nhìn kỹ thông tin của tấm thẻ trên tay. Vì khách hàng đặt phòng ở đây, trên thẻ mặc dù không có tên tuổi của khách, nhưng sẽ có mấy số đầu cùng mấy số cuối chứng minh thư của họ.
Số chứng minh thư cùng các số liệu khác của An Diệc Bác cô đều nhớ kỹ trong lòng, vừa nhìn thấy mã số trên tấm thẻ kia, cô nhất thời liền tức giận. Ông ta quả nhiên là không chịu ở yên tro