XtGem Forum catalog
Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Không Yêu Sẽ Không Quay Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324215

Bình chọn: 7.00/10/421 lượt.

tay ra miêu tả lại bức ảnh, nhất là khi thấy ảnh Nam Tịch Tuyệt lúc nhỏ, liền tỏ ra mừng rỡ: "Xem này, lúc đó ba còn lùn hơn cháu, còn mập nữa." Thỉnh thoảng nhìn thấy ảnh Tiểu Nam Tử cởi truồng tắm mưa, bé ngượng ngùng che mặt.

Hành động này của cô bé khiến ông Nam Tĩnh buồn cười, vừa nghĩ lại, cô dâu bướng bỉnh trưởng thành sớm của ông hồi nhỏ chỉ hơn chứ không hề kém cô bé này. Không khỏi cảm thấy có chút bi thương......

Ông Nam Tĩnh rất hăng hái, cố ý cho An Lâm Lâm xem mấy bức ảnh của bà Bùi Anh khi còn bé. Đây là tìm thấy được khi ông sửa sang lại di vật của bà Bùi Anh, ông xin phép mẹ vợ của mình xin được xem các thứ trong máy tính. "Mười năm sinh tử mênh mang", ông không muốn sau này ngay cả gương mặt người mình yêu nhất cũng nhớ không rõ..

An Lâm Lâm nhìn thật lâu, sau đó trịnh trọng kết luận: "Khi còn bé, người lớn đều vừa tròn lại vừa mập, ừ, so với cháu còn mập hơn."

Ông Nam Tĩnh cảm thấy buồn cười: "Cháu còn nhớ như vậy, đã tính đến việc béo gầy?"

An Lâm Lâm hơi xấu hổ: "Bạn gái Vương Tiểu Xuyên cả ngày không ăn thịt, thịt trong dĩa đều là cháu ăn hộ bạn ý. Bạn ấy nói dáng vóc bắt đầu hình thành từ lúc còn nhỏ."

"Vương Tiểu Xuyên, bạn gái?" Ngay cả ông Nam Tĩnh từ nhỏ sinh sống ơt nước Mĩ, nhưng cũng không có cởi mởi như vậy, từ nhỏ đã bắt đầu xác lập mối quan hệ. Chỉ có xã hội Trung Quốc cổ đại phong kiến mới nuôi con dâu từ bé đi?

"Phải, Vương Tiêu Xuyên là người cao nhất trong lớp cháu, rất nhiều bạn đều nghe lời cậu ấy nói....... Cháu mới không thèm nghe cậu ấy." An Lâm Lâm nói xong, có chút không vui. Cô bé cũng muốn làm bạn tốt của Vương Tiểu Xuyên, nhưng cậu ta luôn bày trò bắt nạt cô bé, ở bên ngoài nói cô bé là "Cửa sau tế". Lần trước cậu ta đẩy bé, giành đồ của bé, còn nói đầy lý lẽ, nói sao An Lâm Lâm luôn giành ăn thịt của bạn gái cậu ta, dẫn đến việc bạn gái cậu ta gầy như vậy.

Thấy tiểu cô nương không mấy vui vẻ, ông Nam Tĩnh suy nghĩ một chút, mở ngăn kéo, lấy ra một bịch bánh bích quy Pejoy ra cho cô bé, xé mở lấy ra một chiếc bánh nhỏ dài, "Ăn thử cái này đi, vị Tiramisu."

An Lâm Lâm nhận lấy, cắn xồn xột, tiếng giòn tan. Cô bé đã ném chuyện của Vương Tiểu Xuyên ra sau đầu.

Ông Nam Tĩnh nhìn từng bức ảnh của bà Bùi Anh, thỉnh thoảng lại ngó ngó cháu gái nhỏ đang ngồi trong ngực ăn miệng dính đầy vụn bánh, càng ngày càng thấy cô bé lớn lên giống bà Bùi Anh. Ý nghĩ này khiến cho ông không thoải mái, hẳn là mọi đứa bé đều không khác nhau là mấy. Cô nhóc này, là của ai còn chưa xác định đâu.

An Lâm Lâm ngậm bánh bích quy hình gậy ô một tiếng, buông ra khỏi miệng, chỉ vào cái yếm mà bà Bùi Anh mặc trong ảnh kêu lên: "Đây là cái gì ạ, nhìn thật đẹp mắt."

Ông Nam Tĩnh giải thích: "Đây là áo lót nhỏ của Trung Quốc, dùng để bảo vệ cho đứa bé không bị cảm lạnh."

"Hoa phía trên thật đẹp." An Lâm Lâm hâm mộ nói, "Cháu cũng muốn." Cô bé chỉ vào trong ảnh bà Bùi Anh, ở dưới cô ba có một cái chấm nhỏ màu đỏ, "Đây là con muỗi cắn sao?"

Thấy chỗ kia, ông Nam Tĩnh cẩn thận nhìn rõ, trước đây khi chăm sóc bà đúng là không có để ý. Đây là...... Trên xương quai xanh bên trái của bà có một nốt ruồi son. Nam Tĩnh vẫn cho rằng, đây là vùng nhạy cảm nhất của bà.

"Là nốt ruồi sao?" An Lâm Lâm nhìn một chút, rồi sau đó kiêu ngạo kéo ra cổ áo miệng, "Cháu cũng có, đỏ. Mẹ nói đây là nốt ruồi may mắn, Lâm Lâm đi tới chỗ nào cũng đều rất may mắn."

Cô bé thật sự rất béo, nên cổ trắng noãn toàn là thịt. Hay là do đang ngồi nên thịt trên người dồn lại không ít.

Ông Nam Tĩnh nhìn hồi, thật sự không thấy nốt ruồi mà cô bé nói, cảm thán một câu: "Cháu thật sự cần giảm béo đi."

An Lâm Lâm không vui nhếch miệng lên, đưa tay tìm kiếm, đem thịt trên cổ đẩy đẩy lên, "Ông thấy không, thật sự có mà!"

"Ưmh, thấy rồi." Ông Nam Tĩnh nói.

An Lâm Lâm thở phào một hơi, chỉ huy ông nội của bé, "Xem tiếp."

Khi Nam Tịch Tuyệt và An Nhiên trở về đã là gần tối. Một ngày không thấy ba mẹ An Lâm Lâm nhào qua ngán ở trong lòng họ làm nũng, An Nhiên tinh mắt phát hiện trên cổ con gái có thêm một sợi dây chuyền nhỏ, còn có một mảnh thạch anh màu vàng treo trên đó.

"Đây là cái gì?" An Nhiên tò mò cầm lên xem.

"Ông nội cho." An Lâm Lâm vui mừng nói, một cái tay vuốt ve bộ ngực của An Nhiên.

"Đây là của mẹ anh." Nam Tịch Tuyệt nói.

An Nhiên sửng sốt. Nam Tịch Tuyệt vỗ vỗ vao cô, "Rất đáng tiền. Mẹ anh rất tham tiền, thạch anh vàng chiêu tài, đây là sính lễ. Trị giá khoảng......" Anh ghé vào tai coi nhỏ giọng ước chừng giá.

Thành thật mà nói, thật ra An Nhiên đối với gia tài nhà họ Nam rốt cuộc có bao nhiêu tiền của, cũng không có con số xác thực. Giờ phút này cô không thể không cảm thán một câu, gia sản giàu có.

"Nói như vậy, ba anh đã chịu nhận Lâm Lâm rồi hả?" An Nhiên đùa bỡn trêu chọc cái cằm nhỏ của con gái.

"Chắc là vậy." Nam Tịch Tuyệt cũng cảm thấy rất kì quái.

An Lâm Lâm thật sự rất yêu mến ông nội này, cơm tối cũng không ở lầu dưới ăn cùng với mọi người, từ từ chạy lên lầu, lại đi ăn không uống không của ông Nam Tịch.

Đến lúc ngủ, An Nhiên phát hiện gương mặt An Lâm Lâm hồng hồng không bình thường,