
n cô bé lại, “Tiểu thư, chúng ta xuống phía dưới chơi đi, phía dưới có càng hảo ngoạn, có một con ngựa gỗ mới mua, có thể ngồi ở phía trên cưỡi, chơi cũng vui.”
Con ngươi An Lâm Lâm xoay vòng, đẩy má Lưu đi xuống, “Vậy bà đi cầm ngựa gỗ giúp cháu. Cháu muốn tìm lối vào lâu đài.”
Má Lưu nhìn cô bé nghiêm trang, buồn cười, “Tốt, bà lấy cho cháu con ngựa gỗ, cháu ngoan ngoãn không nên chạy loạn.” Bà chỉ chỉ thư phòng Nam Tịch Tuyệt, cố ý nhỏ giọng, “Nói cho cháu biết, gian phòng này không thể vào, có đại quái thú. Cháu chờ bà một chút, bà sẽ trở lại.”
Má Lưu vừa mới đi, An Lâm Lâm liền ôm quả cầu chạy tới trước cửa thư phòng của Nam Tĩnh, dùng sức đẩy cửa, thế nhưng cửa mở ra!
An Lâm Lâm hưng phấn chạy đi vào, lại dùng sức đem cửa đẩy trở lại. Nếu nơi này có quái thú, nhất định là có thể có con đường đi vào lâu đài, nhớ tới An Nhiên kể cho bé qua chuyện xưa, từ trong tủ quần áo chui qua là có thể đi đến Narnia! Cô bé ngồi chồm hỗm xuống, cẩn thận cất quả cầu đi, đi mở tủ sách, phía dưới tủ sách trống rỗng, chỉ có ngóc ngách các hộc tủ, An Lâm Lâm bò đi vào.
Một lát sau, An Lâm Lâm mặt xám mày tro đi ra, cô bé ở trên vách đụng đầu. Sờ soạn bốn phía, thật sự không có đường gì, thất vọng bò ra ngoài. Cô bé nhặt quả cầu của mình lên, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm mê người, ngắm nhìn một phen, cô bé đem mục tiêu khóa ở trên bàn viết.
An Lâm Lâm bò lên cái ghế, vui mừng mà phát hiện trên bàn sách có đồ ăn được, có cơm tẻ, một ly trà nóng, còn có một đĩa thức ăn nhỏ, đứng lên ngửi thấy mùi thơm. Cô bé nắm một nắm bỏ vào trong miệng, là mùi vị thơm đầu trứng cá nhỏ!
An Lâm Lâm “Rắc rắc” được ăn ngon, còn thỉnh thoảng vừa bóp quả cầu vừa ăn. Đang ăn, cửa bị người khác đẩy, Nam Tĩnh lạnh nhạt nhìn tới An Lâm Lâm đứng trên ghế của ông ngồi lên bàn ăn trộm bữa ăn sáng. Phía sau ông là má Lưu đầu đầy mồ hôi lạnh.
An Lâm Lâm trong miệng còn cắn hơn nửa đoạn cá rán, cùng Nam Tĩnh đứng ở cửa, mắt to trừng mắt nhỏ. Má Lưu khẽ cười muốn đi vào, “Là tôi không có trông tốt. Lão gia không nên tức giận.”
An Lâm Lâm trợn to hai mắt nhìn Nam Tĩnh từng được đi tới gần cô bé, ông cũng thật cao, cô bé đứng ở trên ghế ngồi rồi, ông vẫn còn so với cô bé cao nhiều như vậy. Trừ tóc bạc nhiều chút, ông cũng thật giống ba.
An Lâm Lâm đã sớm quên cùng Nam Tịch Tuyệt “tranh thủ tình cảm” không vui vẻ, giờ phút này đối trước mắt vị “Gia gia” này tỏa ra hảo cảm, rộng rãi bắt hai viên cá nhỏ đưa cho Nam Tĩnh, “Ông ăn đi, ăn rất ngon. Chỉ là có chút mặn.”
Má Lưu che mắt, thân thể mập mạp lay động, nếu là Tiểu Tiểu thư bị đánh, nên làm thế nào cho phải?
Má Lưu từ kẽ tay nhìn lén. Làm người ta kinh ngạc, Nam Tĩnh nhìn chằm chằm An Lâm Lâm, nhìn tay bẩn thỉu một chút, thế nhưng nhận lấy hai viên cá nhỏ này, ném vào trong miệng.
“Rắc rắc”! Hắn nhai cá nhỏ, má Lưu cảm giác lòng mình cũng đi theo tiếng nứt vỡ rồi.
Thấy Nam tĩnh ăn luôn đồ cô bé cho, An Lâm Lâm rất vui vẻ, cười một tiếng, gương mặt mập mạp hiện ra lúm đồng tiền ngọt ngào. Cô bé thấp đầu cầm con cá nhỏ, vui vẻ cắn.
“Cháu thích ăn cá?” Nam Tĩnh hỏi.
“Ừ.” An Lâm Lâm nói, “Đồ ăn ngon cháu đều thích.” Bàn tay của Nam Tĩnh đỡ mép bàn, ăn từ từ rất nhanh.
Trong bệnh viện, An Nhiên xác thực lại với bác sĩ một lần nữa , chỉ vào cánh tay và chân đang bó bột của Nam Tịch Tuyệt hỏi: "Ngài nói, xương đã tốt lên nhiều rồi hả?"
Bác sĩ tóc vàng mắt lam lặp lại lần nữa lời của anh ta: "Gãy xương và tổn thương phần mềm, không phải dập nát cái gì cả." Hai tay anh ta hơi mở ra, nhún nhún vai, "Cần gọi phiên dịch không?"
"Không cần, " An Nhiên chậm rãi nói, "Ngài nói tôi có thể nghe hiểu."
Bác sĩ hoài nghi liếc nhìn cô một cái, thu dọn đồ đạc ra khỏi phòng bệnh.
Ở một bên Louis cúi người nhỏ giọng giải thích bên tai Nam Tịch Tuyệt: "Đây là bác sĩ do lão gia mời tới, không tiện từ chối."
Ông Nam Tĩnh đã đặt trước phòng bệnh cho Nam Tịch Tuyệt, ngay cả y tá trưởng cũng đã sắp xếp tốt. Điều này làm cho An Nhiên rất yên tâm, lại còn vạch trần được lời nói dối của Nam Tịch Tuyệt.
Louis tìm viện cớ chạy ra ngoài, Nam Tịch Tuyệt làm mặt dày đánh vỡ sự im lặng giữa anh và An Nhiên, "Hồi phục thật nhanh."
An Nhiên gật đầu một cái, "Đúng là nhanh thật." Tay cô nhanh chóng, mạnh mẽ cấu một cái lên đùi anh, "Anh dám gạt em!" Cô luôn cảm thấy có chút kỳ quái, khi Khâu Thiểu Trạch bị bỏng lưng, cả ngày lúc nào cũng ai u ai u kêu đau, vậy mà Nam Tịch Tuyệt gãy không chỉ một cái xương, đi qua đi lại như vậy, cũng không nghe thấy anh kêu đau một câu. Cho dù là ban đêm, anh cũng ngủ rất an ổn.
Thấy cô đã biết, Nam Tịch Tuyệt cũng không giả bộ nữa, xuống giường, khập khiểng đi lại trên mặt đất vài bước, đàng hoàng thừa nhận: "Anh cũng không nghĩ lại bị thương nhẹ như vậy, chỉ có thể nói mạng lớn thôi."
An Nhiên vội đỡ anh, "Còn chưa khôi phục hoàn toàn đâu, đừng lộn xộn!" Cô ấn anh ngồi lại trên giường, lấy tay đâm đâm cánh tay bị thương của anh, "Nơi này còn đau không?"
Nam Tịch Tuyệt cau mày khẽ gật đầu. An Nhiên nghi ngờ liếc anh một cái, thấy chân mày anh từ từ giãn ra, đúng là bộ dáng đang chịu