
xong lại cúi xuống nhìn tuổi trên giấy đăng ký kết hôn, rồi lại ngẩng đầu nhìn hai người, cứ nhìn đi nhìn lại khiến Trình Tuệ Mai chau
mày. Anh không để ý chuyện ấy mà còn mỉm cười, cúi xuống hỏi họ: “Có vấn đề gì không?”. Chỉ một câu nói khiến tất cả các cô gái đỏ bừng mặt.
Lúc ra khỏi cục dân chính anh nhận được điện thoại của Hùng Tam, hỏi anh đã lấy giấy đăng ký kết hôn chưa? Anh nói lấy rồi, Hùng Tam liền xin lỗi
vì hôm qua uống say nên đã nói mấy lời vớ vẩn, mong anh đừng để tâm, anh cười cúp máy rồi quay lại nhìn Trình Tuệ Mai.
Chị đã ngồi đợi sẵn
trong chiếc xe đỗ ngoài cổng, cửa mở sẵn, chị nhìn anh cười và không nói gì, vẻ mặt như trút được gánh nặng, giống như vô số áp lực đáng sợ đã
chuyển hết sang người anh, còn chị cuối cùng cũng có thể tạm thời nghỉ
xả hơi.
Đây là ấn tượng cuối cùng chị để lại cho anh, chiều hôm đó
anh bay tới Hồng Kông, đàm phán điều kiện với nhà đầu tư nước ngoài, sau đó, chính là ba ngày sau anh nhận được tin chị gặp sự cố rơi xuống
thang máy ngoài công trường, bỏ mạng ngay tại chỗ.
Anh để ảnh chị ở
văn phòng của mình, trong ảnh Trình Tuệ Mai cười rất tươi, mãn nguyện và hạnh phúc. Đây là tấm ảnh chị chụp trước khi rời khỏi công xưởng cũ của Thành Phương, chị luôn chê mình già, cũng không thích chụp ảnh, anh còn nhớ khi đó chị rất hay để ý ánh mắt của người khác, ai có thể ngờ được
sau này chị lại lật đổ tất cả mọi thứ mình đã từng có.
Nhưng người
phụ nữ này lại mang cả đời mình cống hiến cho Thành Phương, thậm chí
ngay cả khi chết cũng chết trong tòa nhà Thành Phương, dùng máu của mình để đặt nền móng cho mảnh đất này. Có người nói đây là một trong những
nguyên nhân khiến Thành Phương thuận buồm xuôi gió, chị bảo vệ cả công
ty, dùng máu của mình, còn anh tôn trọng chị nên trong giây phút cuối
cùng đã kịch liệt từ chối khám nghiệm tử thi, và mau chóng chôn cất chị, bảo toàn bí mật và sự riêng tư cuối cùng chị không muốn cho ai biết.
Còn anh, kết hôn ba ngày liền trở thành góa vợ, một người đàn ông góa vợ bị trăm ngàn lời đồn vây quanh, bị người đời âm thầm nghi ngờ võ đoán.
Sự im lặng ngoài cửa cuối cùng cũng bị phá vỡ, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ kèm theo đó là tiếng Đổng Tri Vy: “Xin hỏi tôi có thể vào được chứ?”.
Cô giúp việc lại đi từ trong bếp ra đáp một câu rồi mở cửa, anh nhìn thấy
Đổng Tri Vy bước vào, nhìn cô và cô giúp việc nói chuyện nhưng không có
phản ứng gì, chỉ cúi đầu nhìn dòng đầu tiên trong tập tài liệu, cũng
giống như mấy lần trước, anh không biết rốt cuộc mình đang đọc cái gì
nữa.
Một khả năng khác đột ngột xuất hiện đánh gục anh, anh chưa bao
giờ nghĩ trong lòng Đổng Tri Vy có thể anh là một nghi phạm giết vợ để
mưu đoạt mọi thứ hiện có, anh là một kẻ có tội.
Những năm qua anh
chưa bao giờ cảm thấy phiền phức vì chuyện này, những hoài nghi có lớn
đến mấy vẫn chỉ là hoài nghi, anh không bao giờ biện bạch bởi vì không
cần thiết.
Nhưng nếu ngay cả cô cũng nghĩ như thế…
Đột nhiên tiếng Hùng Tam vang lên bên tai: “Sớm muộn anh cũng hối hận, sớm muộn cũng có một cô gái xuất hiện cho anh biết thế nào là báo ứng”.
Ngoài cửa
vọng vào tiếng nói chuyện, Đổng Tri Vy đã bước vào và đang hỏi thăm cô
giúp việc, còn anh chau mày cảm thấy tâm trạng chưa bao giờ xấu thế này.
“Tổng giám đốc Viên”. Đổng Tri Vy lại gần rồi đứng trước mặt anh, cô vẫn gọi
anh như trước kia. Khả năng hồi phục của Viên Cảnh Thụy khiến người ta
phải thán phục, mới về hai tuần nhưng anh không chịu nằm yên trên giường mà đã ra phòng làm việc. Nếu không phải vì tay trái vẫn phải bó bột đeo trước ngực cộng thêm sự dặn dò nghiêm khắc của bác sĩ thì cô cảm thấy
anh bây giờ đã có thể quay lại công ty làm việc bình thường như không
xảy ra chuyện gì rồi.
Anh khẽ đáp lại một tiếng, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ có mình anh biết đằng sau vẻ hờ hững ấy là sự thất vọng.
Đổng Tri Vy lấy tập tài liệu từ trong túi ra, bắt đầu công việc như thông lệ hàng ngày, gần tới cuối năm bữa tiệc mỗi năm một lần của công ty luôn
là việc quan trọng nhất, kế hoạch, chương trình đều đã có, phòng hành
chính hỏi cô tổng giám đốc Viên liệu có thể tham gia được không, còn có
nhiều khoản chi cần anh ký tên, Viên Cảnh Thụy trước giờ không có kiên
nhẫn với những thứ này. Trước khi tới cô đã liệt kê rõ ràng các bảng,
sau đó cố gắng nói rõ ràng một lượt, không bỏ qua chi tiết nào.
Anh
lặng lẽ nghe cô nói, giọng Đổng Tri Vy trước giờ vốn nhỏ nhẹ, nhưng lúc
này mỗi từ, mỗi con số cô nói đều trở thành một tổ hợp vô nghĩa, còn cô
đứng trước mặt anh, chỉ cách một chiếc bàn nhưng lại ngỡ như cả biển
trời xa cách.
Người đàn ông ngồi sau bàn vẫn không ngẩng đầu lên nhìn cô, gương mặt nghiêm nghị của anh khiến giọng Đổng Tri Vy dần dần nhỏ
đi, dự cảm sắp có chuyện xảy ra làm cô hoảng sợ, đột nhiên Viên Cảnh
Thụy đứng dậy nói: “Đặt xuống đi, tôi biết hết rồi”.
Cô lặng lẽ đặt
tập tài liệu lên bàn, hai người vẫn cách nhau một chiếc bàn lớn, hai
người nhìn nhau mấy giây, sau đó cô nghe thấy tiếng anh, gọi thẳng tên
cô, cả họ cả tên.
Anh nói: “Đổng Tri Vy, tôi muốn có em”.
5
Anh không nó