
g chỉ một lần đưa ra một câu trả lời tương tự: “Cậu ấy không nói gì với tôi”.
Cô không nói gì nữa, đằng sau vẻ bề ngoài bình tĩnh là sự bất an trong lòng.
Cô cảm thấy mình bị giày vò, bị chính những mâu thuẫn khó nói thành lời
xuất phát từ nội tâm mình giày vò, nhưng ngọn nguồn của tất cả đều từ
chính bản thân cô, thậm chí cô không tìm được một ai lắng nghe cô nói.
Xe đến nơi rất nhanh, Đổng Tri Vy cầm túi xuống xe, chiếc túi da màu nâu
đơn giản vì để nhiều đồ quá nên nặng trĩu xuống, quai túi dài bị kéo
nặng xuống dưới tạo thành một đường cong không đẹp mắt cho lắm, cô đành
đeo nó lên vai.
Có một người mở cửa đứng ở cổng, gần đây cô tới nhiều lần nên đã quen, không đợi cô lên tiếng cậu ta đã mở cửa cho cô, còn
cúi người mời cô vào nữa.
Cô đã quen sống cuộc sống bình thường nên rất khó thích nghi với sự chu đáo thế này, sau khi bước vào còn quay lại nói cảm ơn.
Thang máy không có người, cô một mình lên trên, lúc ra ngoài thang máy mới
thấy cửa nhà Viên Cảnh Thụy mở sẵn, ánh đèn vàng ấm áp từ trong hắt ra
ngoài, trải dài dưới chân cô.
Cô sững người lại, đứng ở cửa một hồi lâu chần chừ không vào, sợ có người khác ở trong, mẹ anh chẳng hạn.
Cô không sợ mẹ anh, chỉ là bác ấy khiến cô kinh ngạc quá nhiều lần hơn nữa cũng khiến cô cảm thấy khó mà chống đỡ được.
Lần trước cô cũng gặp bà Viên ở đây, lúc đó Viên Cảnh Thụy về nhà chưa lâu, anh vốn định giấu mẹ chuyện bị thương nhưng rốt cuộc tin tức vẫn tới
tai bà Viên, bà lập tức tới đây. Sản nghiệp của Viên Cảnh Thụy đều ở
Thượng Hải, mẹ anh đều có chìa khóa phụ, bà tự mở cửa và “xông vào”.
Lúc đó cả bác sĩ và hộ lý đều ở đó, ngay cả Hùng Tam cũng có mặt, là Doãn
Phong báo tin cho bọn họ biết, lúc Viên Cảnh Thụy xuống máy bay Hùng Tam và lão Mộc đã đợi sẵn ở cửa ra, sau đó cả hai thay nhau tới đây, mỗi
ngày một người. Hành động này đã bị Viên Cảnh Thụy mắng tơi tả, anh nói
hai người đàn ông tới đây làm gì, anh đâu có tàn tật, chỉ gãy xương
thôi, có phải nằm không dậy được hay nửa đêm không đi vệ sinh được đâu,
cần đếch gì bọn họ trông nom.
Lão Mộc nói, là hai chúng tôi không thể thấy cậu nửa đêm không đi vệ sinh được, như thế là được chứ gì?
Hùng Tam đứng bên phụ họa, đúng thế, đúng là như thế.
Họ khiến Viên Cảnh Thụy dở khóc dở cười, đành phải chiều theo.
Cứ thế, lúc bà Viên bước vào trong phòng rất đông người, hôm đó Hùng Tam
tới thăm anh, thấy bà Viên tới biết ngay là có chuyện chẳng lành, anh ta vội đi ra chào bà Viên, còn nói lâu lắm không gặp bác, gần đây sức khỏe bác thế nào?
Bà Viên đã chứng kiến anh ta trưởng thành từ nhỏ đến
lớn nên cũng không khách khí gì với anh ta, bà chỉ thẳng ra ngoài: “Được rồi, đừng gọi bác ơi bác ơi thân thiết thế, xảy ra chuyện lớn thế này
mà không nói với tôi một câu, cậu lại còn cùng với bọn họ giấu tôi. Đi,
đi ra ngoài”.
Hùng Tam hiểu tính cách của bà Viên nên biết tình hình
không ổn, anh ta quay lại nhìn Viên Cảnh Thụy, Viên Cảnh Thụy vẫn ngồi
trên giường, cửa phòng ngủ mở rộng, không nhìn thấy tình hình bên ngoài
nhưng cũng nghe thấy, lúc này chỉ biết gượng cười lắc đầu ra hiệu cho
anh ta đi ra.
Hùng Tam dẫn hết người trong phòng ra ngoài, lúc ra
ngoài còn cố ý để he hé cửa, cũng không đi xa mà đợi ngay ngoài hành
lang, Đổng Tri Vy vừa bước ra từ thang máy nhìn thấy anh ta liền khựng
lại.
Hùng Tam thấy cô như nhìn thấy cứu tinh, không nói không rằng liền đẩy cô vào trong: “Vào đi, vào đi, anh tôi ở bên trong”.
Cô bị đẩy vào mà không hiểu mô tê gì, lúc vào tới cửa phòng ngủ mới thấy hai mẹ con bà Viên.
Lúc đó Viên Cảnh Thụy vẫn ngồi trên gường, một tay bó bột, một tay vẫn cầm tài liệu, trông hơi thê thảm.
Đổng Tri Vy nhìn thấy bà Viên thì sững sờ, lập tức cô có cảm giác không
ngẩng đầu lên được, bởi vì hai hôm trước cô nhận được điện thoại của bà, hỏi cô rốt cuộc Viên Cảnh Thụy bận cái gì mà chỉ gọi điện chứ không về
nhà, hơn nữa trong điện thoại nghe giọng bà cô cũng cảm thấy có điều gì
đó không ổn nhưng lúc đó cô đang ngồi cạnh Viên Cảnh Thụy, anh ra hiệu
im lặng với cô, cô liền mê muội làm trái lương tâm – nói dối.
Cô chưa bao giờ nói dối, sau việc này cô đã hối hận rất lâu, bây giờ bị bắt quả tang tại trận mặt cô đỏ bừng, không những thế nhìn thấy hai mẹ con Viên Cảnh Thụy cùng lúc xuất hiện thế này khiến cô cảm thấy vô cùng áp lực.
Cô vẫn chưa quên bà Viên đã từng hiểu nhầm những gì, và sự hiểu nhầm này cô vẫn chưa có khả năng giải thích rõ ràng.
Cô muốn lùi lại theo bản năng nhưng chưa kịp lùi lại bước nào thì mọi
chuyện xảy ra sau đó khiến cô chỉ biết đứng đực ra đó, cả đời không quên được.
Thấy con mình bị thương thế này bà Viên không hề tỏ ra đau
buồn hay khóc lóc mà chỉ trợn mắt lên lặp đi lặp lại: “Mẹ biết ngay mà,
mẹ biết ngay mà…”.
Trước khi trả lời Viên Cảnh Thụy còn nhìn Đổng Tri Vy đang sững sờ ngoài cửa, gương mặt tỏ rõ sự bất lực: “Mẹ, con làm thế này không phải vì sợ mẹ lo lắng sao?”.
“Sợ mẹ lo lắng thì con đừng
làm thế này nữa, con đừng hành hạ bản thân thế này nữa, từ nhỏ tới giờ
con thế này bao nhiêu lần rồi? Bao nhiêu lần rồi? Ngày bé do khôn