pacman, rainbows, and roller s
Không Thể Thiếu Em

Không Thể Thiếu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325901

Bình chọn: 8.00/10/590 lượt.

ốt lên ngọn đuốc trong tim cô khiến toàn thân cô nóng rực, nhưng

cảm giác bất an và hoảng loạn đang túm chặt lấy cơ thể khiến cô không

thể cử động.

Cô phải đáp lại anh thế nào đây? Cô không phải con ngốc, cũng không phải đã chai cứng, không biết từ khi nào ánh mắt Viên Cảnh

Thụy nhìn cô luôn mang lại cho cô một nỗi sợ hãi ngọt ngào.

Cô không

bị anh thu hút sao? Không, cô giống như bất cứ một người nào khác khi

phải đối diện với ánh sáng, không thể nào khống chế được nỗi ham muốn đi về phía anh.

Cô từng nghĩ rằng đối với anh cô chỉ có trốn tránh,

ghét bỏ thậm chí là ngấm ngầm sợ hãi, nhưng mọi thứ đã vô tình bộc lộ

chân tướng vào khoảnh khắc cô đối mặt giữa sự sống và cái chết.

Cô quan tâm người đàn ông này như quan tâm chính bản thân mình, cô không muốn mất anh như không muốn mất chính bản thân mình.

Thậm chí cô không biết sự thay đổi này bắt đầu từ khi nào, có lẽ là từ giây

phút anh ôm chặt cô trong lòng khi rơi xuống sườn dốc, có thể là từ khi

anh vô cùng dịu dàng chạm vào má cô, có lẽ là từ đêm anh xuất hiện trước mặt cô, đưa cô đi mua thuốc, rồi mua cho cô một túi lê, hay có lẽ phải

ngược dòng quay lại thời điểm xa hơn, vào buổi sáng tuyết trắng xóa,

trời hửng nắng, anh đẩy cửa xuất hiện trước mặt cô, lúc ra về còn quay

lại nhìn cô mỉm cười.

Mỗi hình ảnh trong quá khứ đều khiến cô run

rẩy, cảm thấy cơ thể sắp phản bội lại ý chí của mình, khiến cô trở nên

mềm yếu trước mặt anh, dựa vào vòng tay anh.

Cô còn nhớ nó dịu dàng

tới mức nào, dường như mọi thứ trên thế giới này cô không cần suy nghĩ

nữa, anh chính là chỗ dựa vững chắc nhất của cô.

Nhưng kết quả sẽ thế nào? Cô không cần nghĩ cũng biết.

Có một số việc có thể nằm mơ được nhưng có một số việc ngay cả mơ cũng

không thể được, Viên Cảnh Thụy đối với cô chính là như thế.

Anh để ý

tới cô rồi sao? Đúng thế, anh bắt đầu chú ý tới cô, thể hiện sự dịu dàng không ai thấy với cô, sự mạnh mẽ của anh trước mặt cô lại trở nên yếu

ớt, thậm chí có lúc vì thật lòng nhưng không được đáp lại mà trở nên

quẫn bách, mười mấy tiếng trước anh còn bất chấp nguy hiểm cứu cô.



bên lề địa ngục lạnh lẽo, vào lúc chẳng ai biết họ liệu có thể thoát

khỏi nguy hiểm hay không thì anh đã gọi cô Tri Vy, còn xin lỗi bên tai

cô: “Xin lỗi, cô biết là tôi…”.

Cô nên đáp lại thế nào? Sung sướng phát điên? Cảm kích rơi lệ? Hay nước mắt dạt dào?

Không, cô không được làm gì cả.

Bởi vì thời cơ cô có thể trả lời đã qua rồi, ở biên giới địa ngục lạnh lẽo, khi chẳng ai biết họ có cơ hội thoát khỏi hiểm nguy hay không, có lẽ cô có thể buông lơi bản thân nhưng bây giờ mọi thứ đã trở về hiện thực, họ sẽ không còn là hai người chỉ bị ngăn cách bởi sống chết nữa, khoảng

cách giữa cô và Viên Cảnh Thụy bằng từ mặt trời tới mặt trăng, thậm chí

còn xa hơn thế.

Cô không bắt đầu thì sẽ không có kết thúc, cô chấp

nhận từ chối và bị giày vò còn hơn là trở thành đối tượng tiếp theo bị

anh vứt bỏ.

Một người đàn ông tại sao cần một phụ nữ? Cần cơ thể cô

ấy? Cần linh hồn cô ấy? Không, họ chỉ cần thứ họ cần. Ôn Bạch Lương đã

dạy cho cô một bài học thực tế nhất, tàn khốc nhất. Anh đã chọn Đới Ngải Linh, bởi vì chị ấy có thứ anh muốn, vậy thì cô có gì để người ta cần

chứ?

Cô cúi đầu, lặng thinh như một bức tượng điêu khắc, nhưng trong

lòng lại rộn rã như có trăm vạn chú ngựa đang phi. Cửa mở, bác sĩ đẩy

cửa bước vào.

“Bây giờ cảm thấy thế nào?”.

Cảm giác vuốt ve nhè nhẹ trên tóc không còn nữa, Viên Cảnh Thụy đáp: “Cũng ok”.

“Cô ấy cứ thế mà ngủ à”.

Đổng Tri Vy động đậy rồi ngẩng đầu lên nhìn hai người họ.

“Tỉnh rồi à?”.Viên Cảnh Thụy biết rõ còn cố tình hỏi.

Cô trả lời anh, gương mặt đã trở nên bình tĩnh, như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Bác sĩ đến rồi lại đi, Đổng Tri Vy cũng định đi thì bị Viên Cảnh Thụy gọi lại.

Anh hỏi: “Em đi đâu?”. Giọng dịu dàng lạ thường.

Cô chỉ nói được mỗi từ: “Tôi…”.

Anh lại nhẹ nhàng nói một câu: “Tri Vy, em biết tôi…”.

Cô đột ngột ngắt lời anh rồi hỏi ngược lại, hai mắt không nhìn anh: “Tổng

giám đốc Viên, buổi họp với EMT tối nay anh nói nếu không về kịp thì họp qua video, có cần hủy không?”.

Anh ngừng lại một chút, dường như

không theo kịp tốc độ thay đổi chủ đề của cô, gương mặt còn tỏ vẻ ngỡ

ngàng. Biểu cảm này cô chưa bao giờ thấy ở anh, vẻ mặt ấy khiến cô cảm

thấy đau lòng, như thể mình bị người ta tát cho một cái.

Nhưng anh mau chóng bỏ qua mấy lời của cô và dịu dàng nói tiếp: “Em lại đây một chút, tôi có điều này muốn nói với em”.

Cô lại lùi lại: “Anh có việc gì cần sắp xếp không?”.

“Em không biết tôi định nói gì sao?”. Anh dường như cảm thấy thảng thốt trước phản ứng của cô.

Sao thế? Dưới sườn núi không phải cô đã dựa sát vào lòng anh, dịu dàng như

một chú bồ câu hay sao? Không phải cô thà chết chứ không chịu rời xa anh để tự mình thoát thân, luôn muốn ở bên anh hay sao? Điều gì đã khiến

Đổng Tri Vy trở lại như trước chỉ trong mười mấy tiếng ngắn ngủi, không, thái độ của cô bây giờ thậm chí còn trốn tránh hơn cả trước kia.

Lẽ nào là anh nhầm?

Anh thầm nghĩ như thế, đôi mắt dần dần khép lại, phòng bệnh lại r