
Thượng Hải cũng chỉ có mình cô
ngày ngày được gặp anh.
Quan hệ giữa cô và Viên Cảnh Thụy đã mau
chóng trở thành tin tức hot nhất trong công ty, tin đồn bay khắp trời,
ngay cả Mai Lệ cũng không nhịn được, có buổi trưa khó khăn lắm mới gặp
được Đổng Tri Vy ở nhà ăn, ngay lập tức cô ấy cầm đĩa cơm tới bên rồi hạ giọng hỏi: “Tri Vy, gần đây sếp đi đâu thế, không thấy bóng dáng đâu
cả”.
Dạo gần đây Đổng Tri Vy cứ phải chạy đi chạy lại giữa công ty và nhà Viên Cảnh Thụy, anh không tới công ty được nên có nhiều thứ cần cô
mang tới cho anh, cũng may anh còn biết thương nhân viên, không chọn
dưỡng thương ở ngôi nhà lớn bên núi mà chọn một nơi không xa công ty
lắm, nhưng chính vì thế mà tin đồn càng lúc càng bay xa.
“Anh ấy chỉ
không tới công ty thôi, sao thế?”. Đổng Tri Vy trả lời cô ấy và cố gắng
bỏ qua mọi ánh mắt từ bốn phương tám hướng đang tập trung nhìn cô.
“Cậu…”. Mai Lệ định nói lại thôi.
“Tớ làm sao…”. Đổng Tri Vy hơi ngừng đũa lại rồi quay sang nhìn Mai Lệ, đôi mắt sáng trong trẻo.
Mai Lệ nghiến răng, điệu bộ như hạ quyết tâm, giọng càng hạ xuống nhỏ hơn: “Có phải cậu và Viên Cảnh Thụy yêu nhau rồi không?”.
“Ai nói thế?”. Trái tim Đổng Tri Vy đập dữ dội, giọng cũng lớn hơn, một
hàng tai bên cạnh dường như đã vểnh sẵn, cô không thích bị người khác
chú ý thế này, bỗng chốc cơm nuốt cũng không trôi nữa, cô nói: “Đừng nói linh tinh, ngay cả cậu cũng không hiểu tớ”. Nói xong liền định đứng
dậy.
Mai Lệ vội kéo cô lại: “Xin lỗi, xin lỗi mà, tớ nói sai rồi, đừng đi mà”.
“Tớ phải đi rồi, buổi chiều còn có việc phải làm”. Đổng Tri Vy khẽ trả lời.
“Vậy tối nay ăn cơm cùng nhau được không? Lâu lắm không cùng đi ăn rồi, tối
qua tớ lại nhận được thẻ ưu đãi mới của một nhà hàng kiểu Hồng Kông, gọi bốn món tặng một món, tớ gọi đám Vương Băng đi cùng luôn”.
Tay Đổng
Tri Vy vẫn bị giữ nên không đứng dậy được, nghĩ lại thấy quả thực lâu
rồi mình không đi ăn với bạn bè nên cô nói: “Tối nay thực sự không có
thời gian, tớ phải làm thêm”.
Mai Lệ ờ một tràng dài tỏ rõ sự thất vọng.
Sau khi Đổng Tri Vy rời nhà ăn, bên cạnh Mai Lệ lập tức có người ngồi
xuống, không chỉ một người mà những đồng nghiệp nữ bà tám nổi tiếng
trong công ty đều chụm đầu vào hỏi:
“Thế nào, thế nào? Có phải sếp để ý Đổng Tri Vy thật không?”.
Mai Lệ khó chịu nói: “Tôi không biết, sao mấy người không tự hỏi cô ấy đi?”.
“Không phải cô là bạn của Đổng Tri Vy sao? Chuyện này cũng không biết? Tôi
nghe nói ngày nào Đổng Tri Vy cũng tới nhà sếp, ở công ty ngoài EMT ra
thì chỉ có cô ấy được gặp sếp thôi”.
“Sao chị biết cô ấy tới nhà sếp, nhà sếp xa lắm vậy mà chị cũng nhìn thấy?”.
“Gần đây sếp ở trong thành phố đấy, chuyện này do lái xe của phó giám đốc
Vương nói cho tôi biết, nhóm EMT mấy hôm trước còn tới đó họp, lúc dừng
xe ông ấy nhìn thấy Đổng Tri Vy”.
“Đã bảo là họp thì cô ấy ở đó có sao đâu”. Mai Lệ bắt đầu bảo vệ bạn.
“Cái gì chứ, lúc đó là mười giờ đêm, mười giờ đêm đấy! Cô ấy mới đến đấy!”.
“Thật à!”. Mai Lệ chưa kịp trả lời thì mấy người xung quanh đã sôi sùng sục.
“Không phải chứ, với ngoại hình ấy trong công ty có thư ký nào kém xinh hơn cô ấy đâu, làm sao mà sếp để ý cô ấy được?”.
“Cô hiểu cái gì chứ, người ta có thủ đoạn!”.
“Mấy người đừng nói linh tinh nữa, Tri Vy không phải loại người ấy”. Mai Lệ
lên tiếng ngắt lời, suy đoán là một chuyện nhưng nghe thấy bạn mình bị
người khác bàn luận thế này lại là chuyện khác. Cô cau mặt lại: “Cho dù
sếp Viên có thích Tri Vy thì cũng chẳng sao cả, hai người họ đều độc
thân, Tri Vy có gì không tốt chứ?”.
Mấy cô gái đang tám chuyện vui vẻ nghe thấy vậy liền để lộ ánh mắt khinh miệt: “Đổng Tri Vy có gì tốt
chứ? Với ngoại hình như thế không giở thủ đoạn thì có được sếp chắc?”.
“Đúng thế, tôi thấy không chừng còn tự mình dẫn xác tới ấy chứ, những người
ngoài mặt càng đạo mạo nghiêm trang thì bên trong càng nhơ nhớp, việc gì cũng làm được”.
“Các cô nói linh tinh”. Bên cạnh đột nhiên vang lên
một giọng đàn ông, gương mặt tức giận và kích động tới mức đỏ gay, đôi
mắt hằm hằm nhìn hai người vừa nói hai câu đó.
Người vừa bị mắng đã sực tỉnh và khó chịu nói: “Làm sao? Đổng Tri Vy có quan hệ gì với cậu mà phải nói hộ cô ấy chứ”.
Còn một người khác hà khắc hơn: “Này, không phải cậu cũng để ý cô ấy sao?
Khuyên cậu đừng nằm mơ nữa, người ta bây giờ khác trước rồi, cậu muốn
tranh gái với sếp sao?”.
Hà Vĩ Văn nghe thấy vậy gương mặt đỏ bừng
lên, giọng cũng lắp bắp: “Không được nhục mạ Tri Vy, cô, các cô, nếu
không phải các cô là phụ nữ…”.
Mai Lệ thấy tình hình không ổn bèn
đứng dậy kéo cậu đi, đợi lát nữa chắc gì đã kéo đi được, miệng còn can:
“Được rồi, được rồi, có gì hay đâu mà nói, đi nào, cậu đi ăn với tôi,
đi, đi mau”.
Đổng Tri Vy không nghe thấy những lời này, lúc này cô
đang trên đường tới nhà Viên Cảnh Thụy, lái xe vẫn là bác Trần, bác đã
đợi sẵn ở cổng công ty, cô vội bước lên xe, ngồi vững rồi cô mới nhẹ
nhàng nói: “Cháu đã nói với tổng giám đốc rồi, cháu tự đi tới đó cũng
được”.
Những ngày qua cô không chỉ nói câu này một lần, bác Trần cũng khôn