
gười ta đẩy lên một chiếc ghế
da, xe rất rộng, Doãn Phong đã ngồi sẵn trong đó, thấy cô vào liền chau
mày.
“Đưa cô ấy sang xe khác”.
“Không dám phiền anh, tôi không
sao, tự đi được”. Thấy mấy người khiêng cô tới lại chuẩn bị động chân
động tay, Đổng Tri Vy lập tức lên tiếng: “Tôi ngồi cùng giám đốc Viên”.
Đôi mày của Doãn Phong càng chau mạnh hơn, cô quay sang nhìn Doãn Phong, biết người đàn ông này không thích mình.
Không sao cả, cô cũng không muốn ngồi cùng anh ta.
Cái may trong cái rủi là, mặc dù xe của họ gặp phải đá lở nhưng chỗ xe bị
lật là đoạn đầu bị sụt lở, xe tới cứu viện vẫn có thể quay đầu và rời
khỏi đây, dù vậy tình hình đường xá nguy hiểm và khó khăn khiến đội xe
mất rất nhiều thời gian mới đi tới đoạn đường an toàn.
Dần dần cũng
qua đoạn đường núi nguy hiểm, đoàn xe đưa Đổng Tri Vy rời khỏi nơi khiến cô cảm giác như vừa trải qua cơn ác mộng. Doãn Phong gọi điện cho bác
sĩ nói vài câu, hỏi người bị thương liệu có chịu được cho tới khi về
bệnh viện ở Thành Đô không, bác sĩ nói có thể, đoàn xe rời khỏi thành
phố J với tốc độ nhanh nhất, lúc tới bệnh viện trời cũng sắp sáng, Doãn
Phong tiếp tục nói chuyện với xe sau, bác sĩ nói: “Đều tiêm thuốc an
thần rồi, cả hai đều ngủ say, tình hình khá ổn định”.
Doãn Phong sững lại: “Tiêm hết rồi?”.
“Ừ, tôi cũng tiêm cho thư ký của anh ấy luôn, cô này nhát gan, không có
Viên Cảnh Thụy thì như mắc bệnh tâm thần vậy, tôi không có kinh nghiệm
đối phó với phụ nữ”.
Doãn Phong cười nhạt: “Cô ta nhát gan? Đừng đùa thế chứ, cô ta dám trợn mắt nhìn tôi, to gan gớm đấy”.
Vị bác sĩ bật cười, lúc kết thúc cuộc gọi còn nhẹ nhàng nói: “Cậu chẳng hiểu gì cả”.
Chú thích:
(9) Nguyên văn: Hoàn phì yến sấu: Hoàn tức Dương quý phi Dương Ngọc Hoàn,
Yến tức Triệu Phi Yến, có ý nói phụ nữ ai cũng có thế mạnh, điểm hấp dẫn của mình (ND).
Đàn ông gặp phải tình yêu là tai nạn, tình yêu có thể làm được gì? Khiến cậu đắc đạo thành tiên hay trường sinh bất lão?
Điều tình yêu có thể làm được chính là khiến cậu từ một người bình
thường trở thành một người mù, người điếc, ngoài người ấy ra không nhìn
thấy, nghe thấy gì khác nữa, điên đảo tinh thần, khuynh gia bại sản vẫn
còn tốt chán, đen đủi hơn là ngay cả bản thân mình cũng phải đem ra đền.
1
Mặc dù lại là một mùa đông ấm nữa nhưng lúc mở cửa xe ô tô giữa những dãy
nhà cao tầng mọc san sát nhau, làn gió lạnh táp thẳng vào mặt khiến Ôn
Bạch Lương bất giác kéo chặt áo khoác.
“Lạnh lắm”. Anh vịn vào cửa xe, nói với Đới Ngải Linh vừa thò hai chân ra ngoài.
Hai người đến tham gia buổi lễ trao giải doanh nhân của năm, buổi lễ long
trọng như thế nên đương nhiên Đới Ngải Linh mặc lễ phục, mặc dù bên
ngoài lễ phục là áo choàng lông chồn nhưng vẫn lạnh. Nhưng chị không nói gì, bước ra ngoài liền khoác tay Ôn Bạch Lương, cơ thể áp sát vào người anh, không chừa một chút khoảng cách nào.
Mặc dù buổi lễ trao giải
không có ngôi sao nổi tiếng nào nhưng phóng viên của các tạp chí tài
chính cũng đến lấy tin, từ sớm đã đứng đợi sẵn ở cổng khách sạn, thấy
bọn họ tới flash lóe sáng liên tục. Lần đầu tiên Ôn Bạch Lương xuất hiện cùng Đới Ngải Linh ở những nơi như thế này với tư cách bạn trai, cảm
giác trở thành tiêu điểm và người đi theo có sự khác nhau rõ rệt, anh
nhất thời không quen nên giơ tay che ánh sáng chói lóa ấy, bên tai vang
lên vô số những tiếng thì thào.
“Là anh ta à?”.
“Đúng, là anh ta đấy, anh xem hôm nay chị ấy quang minh chính đại dẫn anh ta tới đây rồi”.
“Quả là giỏi thật, dựa vào đàn bà cũng được đấy chứ?”.
“Ngưỡng mộ à? Vậy cậu cũng thử đi”.
“…”.
“…”.
Anh sầm mặt lại, quay sang thấy Đới Ngải Linh vẫn tươi cười, chắc là nhìn
thấy người quen nên chị còn giơ tay vẫy nhẹ, dáng vẻ vẫn rất xinh đẹp,
tay kia khoác tay anh hơi huých nhẹ, dường như đang âm thầm giục anh đi
theo.
Anh nghiến răng, chân bước theo nhịp chân chị, gương mặt cũng
tươi cười, mọi lời thì thào mới nghe trước đó như tiếng gió thoảng qua
tai, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Sau khi vào hội trường, nhiều người bước tới chào hỏi Đới Ngải Linh, đương nhiên cũng lên tiếng chào hỏi người
đang đứng cạnh chị là anh mấy câu, chị vẫn luôn miệng cười, tay khoác
tay anh, dường như anh là một tấm áo khoác nữa của chị vậy.
Chị giống như cá gặp nước còn anh lại cảm thấy hít thở khó khăn, đúng lúc có
người lại gần nói chuyện với Đới Ngải Linh anh liền rút tay ra và nói:
“Tôi đi lấy hai ly rượu”. Chị đang bận nói chuyện nên chỉ gật đầu, anh
liền quay người bước đi, ban đầu còn kiềm chế bước chân mình sau đó
không nén được nữa liền rảo bước nhanh hơn, chớp mắt đã đi tới nơi anh
không thể nhìn thấy chị.
Buổi lễ trao giải vẫn chưa bắt đầu, trong
hội trường chỗ nào cũng rộn ràng tiếng chào hỏi nhau, có người bàn luận
sôi nổi, có người bạn cũ gặp lại, còn có một số người đơn thuần chỉ tạo
quan hệ, đâu đâu cũng thấy trao đổi danh thiếp.
Nhân viên phục vụ
bưng khay champagne đi dọc phòng tiệc, Ôn Bạch Lương tiện tay cầm luôn
hai ly, đột nhiên có người vỗ vai anh, quay lại bắt gặp một gương mặt
quen thuộc.
Đó là một khách hàng