
chặn đường, Trương Thành dừng xe rồi quay lại
nói: “Anh Viên, chúng ta phải đi đường vòng thôi, đi đường quốc lộ, tuy
hơi nhỏ, phần lớn đều là đường làng, nhưng đường xá cũng được”.
Viên
Cảnh Thụy nhìn bản đồ mở sẵn đang đặt trên đùi, xem xong liền ngẩng đầu
lên nói: “Hình như còn một con đường núi có thể đi được, gần hơn đường
quốc lộ”.
Trương Thành gật đầu: “Có một con đường núi, nhưng mấy hôm
trước lở đất, đường núi bị sụt mấy đoạn, bây giờ đang sửa chữa, không
biết đã thông chưa”.
“Vậy à, vậy cậu đi đường quốc lộ đi, an toàn là trên hết”.
Trương Thành lái xe đi hướng khác, xe lăn bánh trên đường quốc lộ, nói là quốc lộ nhưng thực ra nó giống như đường làng đơn giản, chỉ có hai luồng xe, lúc hai xe đi qua chỉ cách nhau một khoảng ngắn. Hai bên đường cũng chỉ có hai hàng lan can đơn giản, có chỗ còn bị hỏng. Ban đầu còn thấy thôn xóm, đi sâu chút nữa chỉ còn những quãng đường hoang vu ít người qua
lại.
Đến bây giờ Đổng Tri Vy mới gọi điện xong, không còn việc gì làm nữa, lại ngồi bên Viên Cảnh Thụy khiến cô luôn có cảm giác không biết
làm thế nào. Viên Cảnh Thụy dường như cũng cảm nhận được điều đó, anh
quay sang nhìn cô.
Cô tưởng anh muốn nói gì với mình nhưng anh đã mau chóng quay đi chỗ khác rồi chỉ nói chuyện với Trương Thành ngồi ghế trên.
“Đường quốc lộ sửa bao lâu rồi? Sao vẫn còn hẹp thế này!”.
“Đường này còn đẹp đấy, anh chưa thấy mấy đoạn đường núi cứ sửa rồi sập, sập
rồi sửa, đường vào Thục khó mà, chẳng còn cách nào khác, chúng ta ở đây
muốn đi đâu cũng luôn phiền phức hơn những chỗ khác”.
Đang nói thì
đột nhiên có tiếng còi xe vang lên, dường như có chiếc xe khác bất chấp
tất cả định vượt lên, Trương Thành chau mày rồi tăng tốc, không có ý
định nhường đường.
Đổng Tri Vy quay lại nhìn, phía sau quả nhiên có
xe bám theo, không chỉ có một chiếc, bám theo gần nhất là chiếc Santana
màu đen đang ra sức bóp còi và nghiêng đầu xe, dường như sẵn sàng lao
lên đâm bất cứ lúc nào.
Hai bên đường hoang vắng, ngay cả bóng một
nhà dân cũng không có, phía trước có một chiếc xe tải đang đi tới, còi
bóp liên hồi, chiếc xe màu đen bám theo sau buộc phải lùi lại đi vào làn đường của mình, lúc chiếc xe tải đi qua Trương Thành liền tăng tốc quẹo mạnh một cái. Đổng Tri Vy không kịp chuẩn bị nên ngã nghiêng người suýt chút nữa là va mạnh vào cửa xe, bỗng nhiên có người cầm tay cô kéo giật lại, là anh, Viên Cảnh Thụy.
Cơn kinh sợ vẫn chưa qua, cô ngồi thẳng lại định lên tiếng thì chỉ nghe thấy tiếng Trương Thành kêu lên: “Cẩn thận!”.
Thân xe rung lắc dữ dội, hóa ra chiếc xe bám theo phía sau lao vọt lên đâm vào xe họ rầm một tiếng.
Tai nạn!
Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Đổng Tri Vy, nhưng người cô bị ấn chặt giữa ghế trước và ghế sau, cô còn nghe thấy tiếng Viên Cảnh Thụy
vang lên trên đầu mình, anh không nói to nhưng rất rõ ràng.
“Không được dừng xe, tiếp tục chạy!”.
Xe tăng tốc, tiếng ầm ầm của động cơ vang lên dội thẳng vào tai Đổng Tri
Vy, xe lao vút trên con đường núi đầy bùn đất. Cô muốn ngồi dậy, muốn
biết tình hình rốt cuộc như thế nào nhưng cánh tay đang ấn chặt cô vừa
chắc vừa mạnh, cô không thể phản kháng được.
Tiếng Trương Thành đột nhiên vang lên, ngắn ngọn nhưng chói tai: “Phía trước có xe”.
Dường như cùng lúc đó hông xe lại bị đâm lần nữa, thân xe lắc mạnh, cô không
kiềm chế được kêu lên một tiếng, cả người chợt nặng trĩu, Viên Cảnh Thụy cúi người che chắn cho cô, bên tai lại vang lên tiếng anh nói với
Trương Thành:
“Đi đường khác, cắt đuôi bọn họ”.
Xe quẹo mạnh, tốc
độ quá nhanh nên thân xe dường như nghiêng hẳn về một bên, Đổng Tri Vy
căng thẳng tới mức mười đầu ngón tay như co lại, lòng bàn tay vừa cử
động liền bị một người đưa tay nắm chặt.
Người cô nhẹ bỗng, anh ngồi thẳng dậy, cô vội vã ngẩng đầu lên, gương mặt đỏ ửng vì quá căng thẳng và do thiếu ô xi.
Anh nói với cô, tay nắm chặt tay, mắt nhìn vào mắt cô, tiếng nói rất nhỏ nhưng vẫn rất bình tĩnh:
Anh nói: “Đừng sợ”, sau đó gọi tên cô: “Tri Vy”.
Chiếc xe lại nguy hiểm rẽ ngoặt rời xa đường chính và chuyển hướng đi vào một con đường vắng vẻ. Một bên đường dựa sát vào núi, một bên là sườn dốc
chỉ được ngăn cách bằng cọc sắt đơn giản. Trên đường không có xe cũng
không có bóng người qua lại, đường gập ghềnh, xe chòng chành, chốc chốc
trên đường lại xuất hiện những tảng đá lớn khiến xe liên tục phải đổi
hướng, có lúc còn lún vào đống bùn lầy và đất đá phủ trên đường, Trương
Thành chỉ còn cách đi men theo mép dốc, bánh xe mài xuống mặt đường và
phát ra những âm thanh đáng sợ, giống như bánh xe có thể bị hẫng bất cứ
lúc nào còn chiếc xe lúc nào cũng có thể lật nhào xuống dốc từ con đường nguy hiểm này.
Tình hình đường xá nguy hiểm, mấy chiếc xe bám theo
phía sau cũng giảm dần tốc độ, có chiếc còn thắng gấp trên con đường nhỏ hẹp, phát ra những âm thanh chói tai. Trương Thành nhìn qua gương chiếu hậu rồi tiếp tục giữ chặt vô lăng, tập trung tinh thần lái xe, Đổng Tri Vy quay lại phía sau, trong mịt mù cát bụi cô thấy mấy chiếc xe hung
hăng bám theo đã khuất dần, xem ra chúng sẽ