Polaroid
Không Thể Thiếu Em

Không Thể Thiếu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326274

Bình chọn: 7.5.00/10/627 lượt.

trong số bọn họ có nhiều người chưa bao giờ lớn và sẽ không bao giờ lớn.

Cô nhìn anh, miệng mấp máy những lời muốn nói nhưng không dám nói ra.

Quả là bướng bỉnh.

Cô vẫn nói, giọng rất nhẹ nhưng nghiêm túc.

“Tôi sẽ gọi điện thoại cho EMT”.

Lần này tới lượt anh nhìn cô, anh khẽ chau mày rồi từ từ mỉm cười, tới mức

khiến cô mất đi sự dũng cảm vừa rồi, chỉ muốn lùi lại một bước.

Anh cười xong liền thở dài: “Thư ký Đổng, cô thật cố chấp, được rồi, cô đi cùng tôi”.

2

Giống như hôm qua, xe của chính quyền thành phố có hai chiếc, giám đốc Kiều

lên xe màu đen, những người còn lại lên chiếc xe thứ hai và chuẩn bị

xuất phát ra sân bay.

Lúc lên xe sắc mặt của giám đốc Kiều rất khó

coi, mắt luôn nhìn về phía bọn họ, thực sự có chút đáng thương, những

người khác không hiểu nội tình nên có người còn cười thầm, nói mọi người nhìn giám đốc Kiều kia, chỉ là bị bỏ lại, không có ai đi cùng tới buổi

họp báo mà buồn rầu như thế, vẻ mặt trông hay thật.

Đợi hai chiếc xe

đó đi xong một chiếc xe khác mới lao tới đỗ trước cửa khách sạn, một lái xe lạ mặt xuống mở cửa mời Viên Cảnh Thụy lên xe, đó là một chàng trai

cắt đầu húi cua, nhìn thấy Đổng Tri Vy liền khựng lại.

Viên Cảnh Thụy nói: “Đây là thư ký của tôi”.

Đổng Tri Vy giả vờ không nhìn vào mắt người lái xe, là một thư ký cô cảm

thấy mình đã làm tới mức tốt nhất mà bản thân có thể làm, còn về anh, cô thực sự không thể khống chế được suy nghĩ của người khác.

Nhưng cô

cảm thấy rất tò mò, nếu cô xinh đẹp như hoa, thân ngọc dáng ngà thì

không nói làm gì, đằng này cô chỉ có ngoại hình bình thường, bất cứ lúc

nào xuất hiện bên cạnh người đàn ông như Viên Cảnh Thụy, người khác cũng không hiểu nhầm mới phải chứ.

Mấy người này thật không có mắt nhìn

gì cả, với gia thế của Viên Cảnh Thụy thì anh muốn mẫu con gái nào chả

được? Hoàn béo Yến gầy(9), quyến rũ, hấp dẫn, anh mà chọn một người bình thường tới mức không có gì đặc biệt như cô làm bạn gái mới lạ!

Đổng

Tri Vy và Viên Cảnh Thụy vừa lên xe thì chiếc xe con ban nãy chở mọi

người ra sân bay lại quay lại, có đồng nghiệp vội vã xuống xe chạy vào

khách sạn, hình như bỏ quên thứ gì đó, thấy bọn họ liền vội vã đứng lại

chào: “Sếp Viên”.

Chiếc xe con đỗ ngay sau xe họ, chàng trai đầu húi cua đóng cửa thay họ, lúc lên xe còn lẩm bẩm nói một câu, không rõ là nói gì.

Xe khởi động và lao vút đi với tốc độ cao, giây cuối cùng cô quay lại nhìn phía sau, chiếc xe con vẫn đứng nguyên tại chỗ, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn về phía này.

3

Đến đón Viên Cảnh Thụy là một

chiếc xe việt dã màu đen, lái xe xem chừng không thích nói chuyện, sau

khi xe chạy chỉ nói đơn giản: “Tôi tên là Trương Thành, anh Doãn bảo tôi tới đón anh”.

Viên Cảnh Thụy hỏi: “Biết đường chứ?”.

Chàng trai gật đầu: “Biết, đường tới khu mới xây cũng đều mới làm cả, có điều có một đoạn chưa làm xong, phải đi đường vòng”.

Viên Cảnh Thụy gật đầu rồi nói: “Cậu vất vả rồi”.

Bên ngoài cửa xe trời vẫn mưa lâm thâm, đường trơn trượt, kỹ thuật lái xe

của Trương Thành cũng không tồi, xe đi trên đường trơn rất vững.

Suốt dọc đường Đổng Tri Vy bận gọi điện thoại thông báo cho EMT ở Thượng Hải chuẩn bị cuộc họp buổi tối, Viên Cảnh Thụy cũng thế, hầu như đều do

người khác gọi tới cho anh, còn anh nghe một hồi lâu mới đáp lại một

tiếng rất nhỏ, không rõ đầu máy bên kia nói gì.

Sau khi xe đi vào

hướng khu mới xây có rất ít xe con chạy trên đường mà chỉ có các loại xe công trình hạng nặng, phần lớn là xe trộn bê tông và xe tải, còn có xe

công chở xi măng sắt thép. Có lái xe chạy ẩu, lái chiếc xe lớn như thế

chạy vù qua xe họ, lúc xe có trọng tải lớn chạy qua bùn đất trên đường

bắn tung tóe, ngay cả kính chắn gió trên xe của họ cũng không tránh

khỏi, mặc dù đã mở cần gạt nước nhưng vẫn bị bùn bắn loang lổ.

Lúc ở

Thượng Hải Đổng Tri Vy cũng từng nhìn thấy xe tải, nhưng ở nơi xa lạ thế này trong lòng bỗng cảm thấy như có sợi dây đàn đang căng lên, luôn có

cảm giác lo lắng, đặt điện thoại xuống cô quay sang nhìn Viên Cảnh Thụy, anh ngồi bên cạnh cô, vẫn đang nghe điện thoại, thấy cô nhìn mình liền

nhướn mày, lát sau nghe xong điện thoại anh hỏi:

“Sợ rồi à?”.

Đổng Tri Vy lắc đầu.

Cô ngồi đây vì công việc, “ăn bổng lộc của vua thì trung thành với vua”,

cho dù sếp cô hay có những ý tưởng kỳ quái, cho dù có lúc cô không tán

thành một quyết định nào đó của anh nhưng cô vẫn tận tụy trung thành đi

theo anh.

Anh bật cười.

Viên Cảnh Thụy luôn là một người đàn ông

đẹp trai, mỗi khi anh cười luôn rạng ngời như nắng xuân, nhiều cô gái

trẻ trong công ty mỗi lần nhìn thấy anh từ xa đều đỏ mặt. Mặc dù cô nhìn thấy nhiều rồi nhưng vẫn không có khả năng miễn dịch, đành phải cúi đầu xuống vậy.

Anh nói tiếp: “Tôi chỉ tới đó xem xét, xem xong chúng ta về”.

Cô cúi đầu, không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt anh lúc này, nhưng giọng nói ấm áp ấy khiến cô không muốn ngẩng đầu lên.

Con đường này đúng như lời Trương Thành nói, vẫn còn một đoạn đang làm dở,

xe cộ trên đường rất ít, cuối cùng họ nhìn thấy một tấm biển cảnh báo

màu vàng và chướng ngại