
rất nhiều bạn bè thân thiết bên cạnh, về điểm này Đổng Tri Vy có
ấn tượng rất sâu sắc.
Anh lại nói với cô mấy câu nữa, cô vẫn im lặng
lắng nghe, thỉnh thoảng mới đáp lại, cô cũng suy nghĩ rồi nói mình cho
rằng điều này đúng, điều kia đúng chứ không chỉ biết vâng dạ.
“Trước
đây công ty không có nghiệp vụ ở tỉnh S, lại mới đến đây có gặp một số
khó khăn cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu mấy doanh nghiệp làm vụ
này thực sự uy hiếp chính quyền thì nên để cảnh sát giải quyết, cô cảm
thấy sao?”.
Thực ra trong lòng anh đã có dự tính, cũng không cần cô
đưa ra ý kiến, chỉ là việc xẩy ra đột ngột khiến anh cảm thấy lòng sốt
ruột muốn nhìn thấy cô ngồi cạnh.
Một người nếu có quá nhiều dục vọng thì phản ứng trực tiếp nhất chính là đôi mắt, anh đã từng nhìn thấy ánh mắt của quá nhiều phụ nữ bị dục vọng giày vò, chỉ có ánh mắt Đổng Tri
Vy khi nhìn anh tĩnh lặng như nước, cho dù không nói gì nhưng chỉ cần
nhìn cô ngồi đó cũng khiến lòng anh vô cùng yên bình.
“Nếu mấy doanh
nghiệp đó dám uy hiếp chính quyền vậy thì cảnh sát bình thường cũng
không thể giải quyết được việc này”. Anh hừ nhẹ một tiếng rồi tiếp lời:
“Có điều tôi cũng không sợ đến thế”.
Cô ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt
của người đàn ông bên cạnh như lóe sáng, đó là ánh mắt đột nhiên có hứng thú và nóng lòng muốn thử sức, cô đã từng nhìn thấy ánh mắt ấy.
Lần trước khi cô nhìn thấy ánh mắt này là sau khi anh đánh nhau với người ta.
Ý thức nguy hiểm đột nhiên ập tới khiến Đổng Tri Vy đan chặt hai bàn tay
lại với nhau, xong rồi, sao cô cứ có cảm giác lần đi công tác này sẽ
mang lại cho cô một sự trải nghiệm vô cùng đáng sợ.
Theo lịch trình, ngày hôm sau cả đoàn Thành Phương sẽ tham gia buổi họp báo đấu thầu công khai.
Sáng sớm đã có ô tô và tài xế đợi sẵn ở cửa khách sạn nhưng không thấy bóng
thư ký Lý đâu, ông ấy chỉ gọi điện thoại tới báo nhận được tin cấp trên
tới thị sát nên hôm nay ông ấy phải chuẩn bị tài liệu cả ngày, không tới được và tỏ ý xin lỗi.
Sau khi nhận được điện thoại, giám đốc Kiều nói với Viên Cảnh Thụy:
“Tổng giám đốc Viên, suy xét đến vấn đề an toàn, tôi cho rằng hay là lần này chúng ta nên hoãn kế hoạch lại một chút”.
“Suy xét đến vấn đề an toàn?”. Viên Cảnh Thụy nửa cười nửa không nhìn ông
Kiều, ánh nhìn của anh khiến mồ hôi trên trán ông Kiều lấm tấm.
Cũng
may Viên Cảnh Thụy không tiếp tục vấn đề này trước mặt mọi người, anh
chỉ nhắc mọi người chuẩn bị tốt, xuất phát đúng giờ, một nhóm người về
Thượng Hải trước, chỉ cần giám đốc Kiều ở lại tham gia buổi họp báo đấu
thầu là được.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, nhưng Viên Cảnh Thụy
nói xong liền quay người đi ngay, đi được một bước liền quay lại gọi
Đổng Tri Vy: “Cô đi theo tôi”.
Đổng Tri Vy đi theo, cô cảm thấy lưng mình bị những ánh mắt sắc lẹm nóng rực thiêu đốt.
Anh vừa đi vừa nói với cô: “Cô đổi lại vé máy bay cho bọn họ, cô cũng thế, đổi thành chuyến bay sớm nhất về Thượng Hải”.
“Vậy anh thì sao?”. Cô truy hỏi.
“Tôi muốn đi xem mảnh đất đó”.
Hai người nói đến đây thì bắt gặp một nhân viên của Thành Phương ngoài hành lang, có lẽ ngủ dậy muộn lại vừa ăn sáng xong nên vội vội vàng vàng
chạy vào cửa lớn, thấy Viên Cảnh Thụy thì “phanh” không kịp, đành miễn
cưỡng đứng lại cúi đầu chào: “Sếp Viên”.
Viên Cảnh Thụy chỉ gật đầu,
nhân viên này nhìn Đổng Tri Vy với ánh mắt dò hỏi, cô đành phải lên
tiếng: “Mọi người đều về phòng sắp xếp hành lý rồi, cậu cũng về đi, lát
nữa mọi người tập trung ở cửa khách sạn chuẩn bị về Thượng Hải”.
Cậu
nhân viên sững người nhưng Viên Cảnh Thụy đã đi lên trước, Đổng Tri Vy
cũng đi theo, không có thời gian để giải thích cho cậu nữa.
“Tôi có
xe tới đón, để tài xế của họ đưa mọi người ra sân bay là được rồi, sau
khi xem xong mảnh đất đó tôi sẽ tự về Thượng Hải”.
“Tôi đi với anh”. Đổng Tri Vy đột ngột lên tiếng.
Anh đang định gọi điện thoại, nghe cô nói vậy anh liền quay sang nhìn cô,
ánh mắt rất dịu dàng. Gần đây anh luôn nhìn cô với ánh mắt như thế,
giống như đang nhẫn nại với cô, nhưng cô luôn không hiểu mình đã làm gì
mà cần anh phải nhẫn nại với mình như thế?
“Không cần đâu, cô về đi,
sau khi về công ty thông báo cho EMT (Đội quản lý cấp cao) chuẩn bị tốt
buổi họp tối mai, nếu tôi không về kịp thì họp qua video”. Anh nói xong
ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhớ gọi điện cho tôi”.
Có một
khoảnh khắc cô chỉ muốn hỏi anh, những việc này cô có thể giải quyết
được qua điện thoại, tại sao anh nhất định muốn cô quay về Thượng Hải?
Thực ra cô càng muốn hỏi anh, tại sao anh muốn những người khác về hết
mà chỉ giữ lại giám đốc Kiều, lẽ nào vì anh cảm thấy hôm nay sẽ gặp nguy hiểm? Giống như lời giám đốc Kiều đã nói, suy xét đến vấn đề an toàn?
Nếu thực là như thế thì anh cũng nên về cùng mọi người, đường đường là tổng giám đốc của Thành Phương, lẽ nào anh còn muốn khiêu chiến với nguy
hiểm, tìm sự kích thích trong tình huống không an toàn sao?
Quả thực cô không muốn nghĩ thế nhưng với hiểu biết của mình về anh thì không thể không suy đoán như vậy.
Đàn ông có nhiều lúc chỉ như một cậu bé, không,