Disneyland 1972 Love the old s
Không Thể Thiếu Em

Không Thể Thiếu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326105

Bình chọn: 8.5.00/10/610 lượt.

ắt lúc đó, anh không bảo vệ được cô gái ấy, cho dù lúc đó cô ấy không

còn thuộc về anh nữa, anh cũng không bảo vệ tốt Đổng Tri Vy, cho dù bây

giờ cô vẫn chưa thuộc về anh!

Anh nhìn tay mình đang run rẩy, biết

bản thân mất kiềm chế nhưng lại không tự khống chế được, cũng may vẫn

còn những việc khác phân tán sự chú ý của anh. Lái xe Trương Thành vẫn ở trong xe, xe thậm chí còn chưa tắt lửa, lúc này có người ở trong xe sẽ

rất nguy hiểm, huống hồ anh vẫn muốn xác định tình trạng của Trương

Thành.

Anh đặt cô xuống và thử đứng dậy, tay trái bị gẫy nên không có cách nào cử động, mặt đất lại trơn, anh dùng tay phải chống xuống đất

miễn cưỡng đứng dậy, bước đi đầu tiên vô cùng khó khăn, nhưng sau đó khá hơn một chút.

Từ trước tới giờ anh luôn tự hào về bản thân vì khả

năng chịu đựng đau đớn, Doãn Phong cũng không bằng anh, Doãn Phong luôn

ngạc nhiên tại sao lúc nổi giận anh có thể không lo không nghĩ cho bản

thân nhưng cuối cùng lại trở thành một thương nhân.

Đã vậy anh còn là một thương nhân miệng luôn mỉm cười, khiến những người không hiểu rõ

chân tướng sự việc bị mắc lừa, không nhìn ra anh lúc nào cũng đang giả

heo ăn thịt hổ.

Anh lê bước về phía trước, vừa đi vừa nghĩ mấy chuyện linh tinh để phân tán sự chú ý của mình, để bản thân không ngã xuống vì quá đau, thế nhưng mỗi lần bước được vài bước anh lại quay lại nhìn

Đổng Tri Vy, lần nào cũng thấy cô bình thản nằm đó như đang ngủ say.

Anh cười gượng, trong lòng khẽ nói.

Cũng chính vì cô mới khiến anh không buông được.

5

“Tri Vy, cô lại đây một chút”.

Cô gật đầu, hai người ngồi gần nhau hơn, anh nhìn kĩ cô một lần nữa với ánh mắt yếu ớt.

Anh thực sự sợ cô bị thương, nhưng may thay cô không sao cả.

Anh thở phào một lần nữa rồi nói: “Mưa tạnh rồi, chắc không còn lở đất nữa đâu, cô thử lên trên xem có xe cộ gì qua đây không”.

Là một thư ký chuyên nghiệp, mấy năm nay do thói quen nghề nghiệp nên Đổng Tri Vy phản ứng rất nhanh với mấy lời dặn dò của anh, cô gật đầu nhưng

trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, mới quay người đi đã vội quay lại.

“Chúng ta cùng đi lên”.

“Không được, lái xe còn ở đây, tôi phải ở lại”.

“Vậy tôi cũng ở lại”.

“Cô ở lại đây thì làm được cái gì? Lên trên dốc mà đi, trong núi chắc chắn

có nhà dân, cũng có đội công nhân làm đường, gặp được người là có thể

nhờ giúp rồi”. Anh chậm rãi nói hết, sau đó hỏi cô: “Hiểu chứ?”.

Anh

nói thế khiến Đổng Tri Vy không biết phải trả lời thế nào, cô cũng biết

nếu Viên Cảnh Thụy còn giao nhiệm vụ cho cô một cách rõ ràng thế này có

nghĩa là anh không có vấn đề gì đáng ngại, chí ít vết thương không nặng, nhưng sao cô vẫn cảm thấy có vấn đề gì đó.

Cô không muốn đi, đặc biệt là sau khi khó khăn lắm mới tìm được anh.

“Cô còn không đi? Lái xe bị thương rất nặng, cần phải mau chóng cứu chữa”. Anh chau mày.

Cô suy nghĩ một lát nhưng vẫn không hề nhúc nhích: “Không, tôi không thể

đi lên như thế này được, không biết phải đợi bao lâu mới gặp được người, cho dù có gặp được thì không chắc họ đã giúp đỡ. Lái xe cũng nói rồi,

anh ấy do bạn anh cử tới, mất liên lạc lâu như thế chắc chắn bạn anh sẽ

biết chúng ta đã xảy ra chuyện. Chiếc xe chúng ta ngồi có hệ thống định

vị, cho dù có tắt máy cũng có thể tìm thấy được, tôi tin sẽ nhanh chóng

có người tới cứu chúng ta thôi, tôi không đi, tôi ở đây với anh”.

Cô nói xong một hồi dài sau đó im lặng, anh cũng không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Nhưng tiếp đó cô nghe thấy tiếng thở dài, tiếng thở rất nhẹ, anh hỏi cô: “Không sợ à?”.

Giọng anh rất dịu dàng, vừa rồi cô mới bình tĩnh nói một đoạn dài có đầu có

cuối vậy mà bây giờ bỗng nhiên im bặt, tuy vậy tư thế vẫn rất kiên

quyết, không hề có ý định nhượng bộ.

Thấy cô như vậy anh cũng không kiên trì nữa mà chậm rãi nói: “Vậy cô qua đây”.

Cô lại gần hơn, anh tiếp lời: “Bên phải”.

Cô không hiểu tại sao lại thế nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống bên phải anh,

cơ thể đột nhiên cảm thấy ấm áp, là anh mở vạt áo khoác ôm cô vào lòng.

Đổng Tri Vy giật mình. Nhưng cơ thể đã áp sát vào người anh, tay lại được

anh nắm chặt, cô luôn nghĩ tay mình đã lạnh lắm rồi nhưng khi chạm vào

tay anh cảm giác lạnh như băng khiến cô suýt nữa kêu lên thành tiếng.

Tại sao tay anh lại lạnh thế này!

Cô bắt đầu hoảng, nhưng cơ thể bị anh ôm chặt, những ngón tay đang nắm tay cô khẽ cử động dường như muốn cô lại gần anh hơn chút nữa.

Từ trước

tới giờ anh luôn là một người đàn ông kiên cường, mạnh mẽ, nhưng động

tác dịu dàng thế này khiến trái tim cô như thắt lại.

Cô không nhúc

nhích nữa mà dựa vào anh, chờ anh nói tiếp. Anh nhìn cô một hồi lâu,

cuối cùng chỉ cúi đầu xuống, anh cao hơn cô nhiều, khi ngồi cũng thế,

lúc cúi xuống môi anh chạm vào trán cô, khi nói chuyện dường như từng

câu từng chữ đều thấm vào cơ thể cô.

Anh nói: “Xin lỗi, Tri Vy, cô biết là tôi…”.

Cô không biết vì sao anh lại xin lỗi, cũng không biết mình biết gì nữa,

nhưng cổ họng đau rát, trước mắt cũng bắt đầu nhòa đi, gương mặt ướt

đẫm, cô dùng tay lau nhẹ mới biết hóa ra mình đang khóc.

Cô vẫn chưa

kịp nói gì thì trên cao đột nhiên có