
à thật”.
Hạ Tử Kỳ hít một hơi: “Cậu chưa từng nói với tôi, vậy tên bác sĩ ấy bị người ta mua chuộc?”.
“Không thể, ông ấy đã kí hợp đồng bảo mật”.
“Vậy còn ai biết chuyện này nữa?”.
“Ngoài tôi và vị bác sĩ đó ra, chỉ có một người biết”. Anh nói câu này với giọng vô cùng nặng nề.
“Là ai?”. Tiếng Hạ Tử Kỳ bị chôn vùi sau tiếng cánh cửa khép lại, giống như đập vào mặt Đổng Tri Vy vậy.
Cô vẫn đứng trên cầu thang, tay vẫn đặt trên cánh cửa lạnh lẽo, cả người
cứng đơ, mọi âm thanh lạ lùng đang vẩn vơ bên tai cô, trước mắt là vô số cảnh tượng hiện lên, gương mặt của từng người, của Viên Cảnh Thụy, của
Ôn Bạch Lương, của Đới Ngải Linh, của anh em nhà họ Trương, của bố mẹ
cô, còn vô số gương mặt của những người quen thuộc và xa lạ khác nữa.
Cô cảm thấy mình đang rơi xuống đáy của một tấm lưới, một tấm lưới lớn
không có giới hạn, mọi thứ bên cạnh như trở thành mê cung, còn cô vốn
không thể dựa vào sức lực nhỏ nhoi của mình để thoát ra khỏi tấm lưới
này được.
Chỉ có một suy nghĩ rõ ràng hơn cả, cô nghe thấy tiếng mình đang kêu gào trong đầu, khi cô lo lắng phát điên vì Viên Cảnh Thụy thì
anh lại bỏ mặc cô một mình ở thành phố rộng lớn này, không nghe bất cứ
cuộc điện thoại nào của cô, thậm chí không cho cô một cơ hội để giải
thích. Anh tin tưởng ông bác sĩ kia vô điều kiện, có nghĩa là anh nghi
ngờ cô để lộ bí mật của Trình Tuệ Mai, bởi vì ngoài ông bác sĩ ra cô là
người duy nhất biết chuyện đó.
Anh nghi ngờ cô!
Không thể tiếp tục suy nghĩ thêm nữa, tay Đổng Tri Vy rời tay nắm cửa và chạy như bay
xuống dưới tầng, ánh sáng trắng lạnh lẽo trải dài trên từng bậc thang
kéo bước chân cô dài vô tận, cô thấy choáng váng nhưng không thể nào
dừng lại được, dường như có một con mãnh thú đang đuổi theo cô, hơi thở
đáng sợ ấy đã gần kề bên cổ khiến mỗi dây thần kinh của cô đều căng tới
mức sắp đứt rời đến nơi.
2
Khi Đổng Tri Vy chạy về đến nhà đã gần
sáng sớm, ngõ nhỏ vắng tanh không một bóng người, sương mù phủ một lớp
mỏng phảng phất, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, có người
đang đuổi theo cô rồi bất ngờ túm chặt lấy tay cô.
Đổng Tri Vy sợ hãi khẽ thét lên một tiếng, sau đó bình tĩnh lại khi nhìn rõ gương mặt người đang đứng trước mặt cô.
“Tri Vy”. Người lên tiếng gọi cô là Viên Cảnh Thụy. Anh không chỉ gọi tên cô mà còn kéo cô lại, vì lực kéo mạnh quá nên cô dường như ngã chúi vào
người anh.
Đổng Tri Vy cố gắng giữ bình tĩnh, bao nhiêu thứ cảm xúc
đáng sợ giày vò cô suốt dọc đường vậy mà bây giờ đầu óc lại trở nên
trống rỗng khi thấy anh đứng trước mặt cô.
Anh muốn nói gì với cô?
Trong lúc này anh nên bàn bạc đối sách với Hạ Tử Kỳ mới đúng chứ? Có bao nhiêu việc cần anh phải giải quyết, anh đâu có tin cô vậy còn tới tìm
cô làm gì?
Hay là anh tới chất vấn cô vì sao lại phản bội anh? Sự tức giận khiến anh không chịu đựng được nên mới tìm tới tận nhà cô.
Sự im lặng không hợp tác của cô khiến Viên Cảnh Thụy buột miệng chửi thề
một tiếng, anh vốn chẳng phải người đàn ông lịch thiệp nho nhã gì, mọi
vẻ nho nhã, lịch thiệp, phong độ đều là giả tạo, sau một ngày vất vả bơ
phờ, bây giờ lại đứng trước mặt cô, sự giả tạo ấy bay lên chín tầng mây
rồi.
“Em chạy đi đâu thế? Điện thoại làm sao vậy? Lúc trước gọi cho
anh nhiều như thế, còn nói đang tìm anh nữa, đến lúc anh gọi cho em thì
điện thoại không liên lạc được”.
Cô ngẩng đầu lên nhìn đôi lông mày đang chau lại trên gương mặt anh, bóng đen mệt mỏi khắc sâu trong đôi mắt thăm thẳm ấy.
“Em…”. Cô chỉ thốt lên được một tiếng rồi không thể nào nói tiếp được nữa.
Báo cáo y học và bức di thư của Trình Tuệ Mai gây lên một làn sóng lớn, tin đồn người nắm giữ Thành Phương mưu sát vợ cũ luôn sôi sùng sục chưa bao giờ ngừng nghỉ, hiện tại Viên Cảnh Thụy bị đẩy ra đầu ngọn sóng lớn,
các thành viên hội đồng quản trị của Thành Phương yêu cầu mở cuộc họp
thảo luận gấp, phía đầu tư nước ngoài là Lâm Ân chính thức đưa ra ý kiến đổi chủ tịch hội đồng quản trị, và yêu cầu Viên Cảnh Thụy chấp nhận
trong thời gian điều tra sẽ cử một ủy viên thay thế vị trí chủ tịch hội
đồng quản trị.
Đương nhiên Viên Cảnh Thụy phản bác ý kiến này ngay
lúc đó, không còn gì để thương lượng, các thành viên khác trong hội đồng quản trị không có ý kiến, thái độ gì, thể hiện rõ thái độ trung lập,
cuộc họp kết thúc không vui vẻ gì. Hames, đại diện của Lâm Ân liên lạc
với Đới Ngải Linh ngay tối hôm đó, Đới Ngải Linh vô cùng tự tin nói:
“Yên tâm đi, số cổ phiếu chúng ta mua được đủ nhiều rồi, thêm 15% số vốn của Lâm Ân nữa là đủ kéo Viên Cảnh Thụy xuống”.
“Chỉ cần Viên Cảnh Thụy rơi khỏi ghế chủ tịch hội đồng quản trị thì những việc tiếp theo vô cùng dễ làm”.
“Đây chính là điểm lợi của việc công ty lên sàn”. Đới Ngải Linh mỉm cười:
“Có lợi cho việc lưu thông tư bản, càng có lợi cho những người có sự
chuẩn bị nhất”.
Sau khi cúp máy chị ngước nhìn đồng hồ rồi gọi cuộc điện thoại tiếp theo.
Cuộc điện thoại gọi cho Ôn Bạch Lương, sau khi Quỹ đầu tư tư nhân hoạt động
anh luôn vô cùng bận rộn, thường xuyên làm việc tới đêm khuya thậm chí
cả sáng sớm, đặc biệt