
hắc em buồn lắm đúng không? Nhưng anh
đã nói từ sớm rồi, em không nên ở bên cạnh anh ta”.
“Làm sao anh biết?”. Cô nhẹ nhàng hỏi, hai tay ôm vòng quanh chiếc cốc, dường như sợ lạnh.
Anh nhìn những ngón tay trắng ngần của cô, miệng lưỡi khô khốc, nói: “Còn
có việc gì anh không biết chứ, việc này truyền ra ngoài từ lâu rồi”.
“Anh ấy… nói với tôi rồi”.
“Anh ta không tin em sao?”. Ôn Bạch Lương ngầm đắc ý trong bụng: “Tri Vy,
loại người này không tin bất cứ người phụ nữ nào đâu, em nghĩ xem, anh
ta lấy một người phụ nữ bị AIDS rồi còn giết người ta là biết ngay lòng
dạ anh ta mưu mô sâu xa thế nào”.
“Đó chỉ là tin đồn, tôi không tin anh ấy giết người”. Cô khẽ nói.
“Anh ta nghi ngờ em như thế, em còn biện hộ cho anh ta sao?”.
“Anh biết cái gì chứ!”. Cô cũng bắt đầu kích động: “Tại sao tôi phải nói với anh những chuyện này chứ, anh chẳng thay tôi giải quyết được vấn đề gì
cả, anh cũng chẳng thể chứng minh tôi vô tội được”.
Lúc kích động hai mắt cô sáng lạ thường, Ôn Bạch Lương không kiềm chế được liền đưa tay
ra như muốn nắm tay cô, nhưng cô né tránh, hành động của cô khiến anh
lên tiếng: “Tri Vy, em đừng như thế, anh luôn tin em”.
“Anh tin tôi?”. Cô hỏi lại.
“Đương nhiên”. Ôn Bạch Lương gật đầu: “Nếu là anh thì tuyệt đối sẽ không vì
chuyện cho em xem bản báo cáo đó xong, sau đó bị truyền ra ngoài mà đổ
lỗi do em truyền ra được”.
Trước mắt cô như có một lớp sương mờ: “Còn bản di thư thì sao?”.
Biểu cảm cô nhìn anh, ngữ khí cô hỏi anh khiến anh có cảm giác dường như mọi thứ đã trở về năm xưa, khi Ôn Bạch Lương quyết tâm ra đi, cuối cùng chỉ để lại cho cô hai chữ: “Xin lỗi”. Còn cô lại để lộ vẻ mặt đau đớn kinh
ngạc, giống như trong lòng sớm đã có sự chuẩn bị tâm lý nhưng khi sự
việc xảy ra vẫn không thể nào chấp nhận được, nhưng lại quen chịu đựng
nên chỉ nhìn anh, nước mắt cũng không rơi, chỉ là hai mắt như bị che phủ bởi lớp sương mù dày đặc khiến anh không thể nhìn thẳng được.
Khi đó Ôn Bạch Lương đã chạy trốn, sau đó bao nhiêu đêm đột nhiên anh bừng
tỉnh, trước mắt dường như có một đôi mắt phủ hơi sương đang lay động,
nếu lúc đó anh không bỏ đi, nếu lúc đó anh cầu xin cô tha thứ…
Ôn
Bạch Lương nắm chặt tay cô, không để cho cô có cơ hội né tránh nữa,
nghẹn ngào nói: “Nếu ngay cả chuyện này anh ta cũng nghi ngờ em, vậy thì quá đáng quá! Em vốn không thể nói ra những thứ em chưa nhìn thấy
được”.
Mọi thứ đến đây đột nhiên dừng lại, Đổng Tri Vy đứng dậy, rút tay về, từng ngón một, gương mặt lạnh băng.
Ôn Bạch Lương vẫn ngồi yên tại chỗ, lòng bàn tay trống trơn, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế kì quái ấy, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Tri Vy…”.
3
Lúc Đới Ngải Linh tới nơi vẫn còn hai, ba phút nữa mới tới giờ hẹn.
Người mời chị tới nói chuyện là một nhân vật quan trọng nào đó, nếu ngay cả
bố chị cũng phải nể mặt vài phần thì đương nhiên chị cũng phải thể hiện
sự tôn trọng thích hợp.
Nhưng điều khiến Đới Ngải Linh cảm thấy bất
ngờ đó là trong phòng không chỉ có một mình vị chú bác kia, mà còn có
hai người chị không thể ngờ tới, Viên Cảnh Thụy bất ngờ cũng có mặt, bên cạnh anh là một chàng trai nho nhã, ánh mắt u tối.
Xem ra đây là một buổi Hồng Môn Yến rồi, Đới Ngải Linh cười nhạt trong lòng rồi lên tiếng chào hỏi ông chú kia sau đó bắt tay Viên Cảnh Thụy.
“Tôi và chú Vương hẹn nhau hôm nay uống trà, sao anh Viên cũng tới thế, cao hứng quá”.
Ông Vương lên tiếng: “Tiểu Đới, việc hôm nay thực ra do Cảnh Thụy muốn chú
làm người trung gian, cậu ấy có chuyện muốn nói với cháu”.
Viên Cảnh
Thụy khẽ nghiêng người: “Tôi mạo muội quá, chị Đới đừng để ý. Đây là bạn tôi, Doãn Phong. Gần đây xảy ra một số chuyện lạ lùng, tôi luôn muốn
nói chuyện với chị Đới, còn về sự xuất hiện của chú Vương đây, thực ra
tôi cũng muốn chú Vương làm người chứng kiến cho chúng ta”.
Đới Ngải
Linh gật đầu chào Doãn Phong rồi ngồi xuống chau mày: “Ồ? Gần đây xảy ra chuyện lạ ư? Anh Viên muốn nói tới vụ án cái chết bất ngờ của vợ anh?
Đây là chuyện nhà anh, người ngoài như tôi chẳng biết chút gì cả, không
thể nào giúp được”.
Viên Cảnh Thụy mỉm cười, nói: “Chị Đới thật sự
không biết chút gì sao? Theo tôi được biết thì chị Đới mới là người hiểu rõ nội tình sự việc nhất đó”.
Đới Ngải Linh sầm mặt lại: “Anh có ý gì? Anh nghi ngờ tôi đã làm chuyện gì đó sao? Anh Viên, việc gì cũng cần phải có chứng cớ”.
Viên Cảnh Thụy và Doãn Phong quay sang nhìn nhau rồi nói: “Chị cần chứng cớ?”.
Đới Ngải Linh lạnh lùng đáp: “Đương nhiên”.
“Vậy được thôi”. Giọng Doãn Phong còn lạnh lùng hơn.
Khi Ôn Bạch Lương bước vào phòng ngủ thì trời đã muộn lắm rồi, trong phòng
không bật điện, tay anh vừa mở cửa đã thấy Đới Ngải Linh đứng bên cửa
sổ, ánh trăng từ bên ngoài tràn vào, còn chị đột ngột quay người lại
khiến anh lạnh cả sống lưng.
“Em ở trong phòng sao không bật điện lên chứ?”. Anh hỏi vậy rồi bật công tắc điện.
Ánh điện sáng trưng, Đới Ngải Linh không trả lời mà chỉ lạnh lùng nhìn anh.
“Sao thế?”. Ôn Bạch Lương bắt đầu hối hận vì đã bật điện, ánh điện khiến anh không thể che giấu sự căng thẳng.
“Hỏng chuyện rồi”. Chị