
là gần đây, thỉnh thoảng chị có tới thăm anh còn
thấy anh bò ra bàn làm việc mà ngủ.
Chị thích nhìn anh trong bộ dạng
thế này, có lần chị phát hiện ra mình đứng nhìn anh ngủ ngon bên bàn làm việc năm phút liền, rồi nhìn thấy đôi mắt mình phản chiếu trên khung
cửa sổ chạm đất trong bóng đêm sau lưng anh, ánh mắt vô cùng yêu thương.
Chị cảm thấy mình đã thực sự yêu người đàn ông trẻ hơn mình nhiều tuổi này
rồi, anh đã từng giống hình bóng người đàn ông mà lòng chị nhung nhớ,
nhưng bất giác anh đã thay thế hình bóng ấy, khiến chị chìm đắm.
Chị
vì anh mà đảo lộn tất cả, vì việc anh tiếp cận với bạn gái cũ mà tức
giận, còn anh khi chị sắp từ bỏ anh lại đi tìm chị, nhẫn nhục đứng chờ
chị ở trước cửa, cầu xin chị tha thứ, nói những chuyện đó chỉ vì muốn
biết xem chị có quan tâm anh không mà thôi, và anh đã nói yêu chị.
Anh còn cầu hôn chị.
Đới Ngải Linh không thể phủ nhận cho dù mình đã kết hôn hai lần, li hôn hai lần nhưng lời cầu hôn của một người đàn ông trẻ hơn chị rất nhiều,
người mà chị yêu thương vẫn khiến trái tim chị rung động.
Đương nhiên chị cũng lo lắng có bao nhiêu phần trăm tình yêu trong lời cầu hôn ấy,
nhưng như thế thì sao chứ? Mọi thứ của anh đều do chị mang lại, chị có
thể khống chế anh cho tới ngày chị chán ghét anh thì thôi.
Hoặc có
thể chị sẽ không bao giờ chán ghét anh, Đới Ngải Linh nghĩ vậy, khóe
miệng nhoẻn cười. Tiếng chuông điện thoại vẫn đổ, Ôn Bạch Lương nghe máy đúng lúc chị chuẩn bị cúp máy: “Ngải Linh, có việc gì à?”.
Tâm trạng chị rất vui nên không hề trách móc anh tại sao mãi mới nghe điện thoại, mà chỉ nói: “Anh đang ở đâu? Vẫn đang bận à? Có muốn cùng đi ăn đêm
không?”.
“Ăn đêm? Không phải em đang ở Bắc Kinh sao?”. Ôn Bạch Lương
hỏi chị. Mấy hôm vừa rồi Đới Ngải Linh đều ở Bắc Kinh, chính anh đưa chị ra sân bay.
“Anh có thể bay tới đây cơ mà”. Chị khẽ cười.
Anh
cười “ha ha” rồi nói tiếp: “Em thực sự mong như vậy sao? Anh còn đang ở
công ty, sáng sớm mai còn có cuộc họp, hay là ăn đêm với em xong anh lại bay đêm về đây nhỉ?”.
Chị chỉ nói đùa nhưng câu trả lời của anh
khiến chị vô cùng hài lòng: “Thôi đi, tối nay tha cho anh, trưa mai em
về Thượng Hải, buổi chiều chúng ta còn gặp ông Hames, mọi việc tiến
triển rất thuận lợi, chỉ còn xem mấy ngày tới nữa thôi”.
Giọng Ôn Bạch Lương cũng hưng phấn hơn: “Vậy tốt quá, mai anh ra sân bay đón em”.
Chị mỉm cười, cuối cùng vẫn không quên nói một câu: “Đừng đến muộn đấy”.
Ôn Bạch Lương cúp máy, quay đầu trở lại nơi mình vừa rời đi.
Anh không ở văn phòng như đã nói với Đới Ngải Linh trong điện thoại, mà đi
vào một nhà hàng kiểu Tây, mặc dù là giờ ăn tối nhưng khách không đông,
chỗ anh ngồi trong một góc nhỏ, một mặt hướng ra ngoài cửa sổ, rất riêng tư.
Bên bàn còn có một người nữa, là Đổng Tri Vy. Cô lặng lẽ nhìn
anh, thấy anh quay lại liền ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp, gương mặt
sáng với làn da trắng, cô chau mày, đang kìm nén nỗi đau ẩn giấu.
Chỉ cần nhìn cô thế này Ôn Bạch Lương đã thấy lồng ngực nóng bừng: “Xin
lỗi, ban nãy là điện thoại của khách hàng, em cũng biết đấy bây giờ anh
làm quỹ đầu tư cá nhân, cả ngày không ngừng lại được”.
Đổng Tri Vy gật đầu khẽ đáp lại rồi nói: “Vậy anh còn thời gian không?”.
Sau khi Đới Ngải Linh nói cho Ôn Bạch Lương biết kế hoạch thứ hai, phản ứng đầu tiên của Ôn Bạch Lương là: Tốt quá, cuối cùng cũng có cơ hội quật
ngã Viên Cảnh Thụy rồi. Được nhìn thấy người đàn ông đó thất bại thảm
hại đã trở thành một trong những mục tiêu quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Chỉ cần nghĩ tới ngày Viên Cảnh Thụy cũng bị cô lập hoàn toàn, thê thảm vô cùng là anh lại hưng phấn như được chích thuốc phiện. Nhưng
giây phút đó qua đi trước mặt anh lại hiện lên hình ảnh Đổng Tri Vy.
Bây giờ Ôn Bạch Lương đã hiểu Đới Ngải Linh có được cơ hội này như thế nào
rồi, cũng biết người Viên Cảnh Thụy nghi ngờ đầu tiên chắc chắn sẽ là
Đổng Tri Vy. Chắc chắn cô sẽ cảm thấy đau lòng, buồn bã, thậm chí sẽ bị
trách móc, anh hẹn gặp cô và cô đồng ý, trước khi đến đây trong đầu anh
liên tục nghĩ: Nếu anh có thể có được cô một lần nữa…
Suy nghĩ này
dường như sắp nhấn chìm anh, nhưng một giọng nói khác vang lên nhắc nhở
anh, anh sắp kết hôn với Đới Ngải Linh rồi, cuộc hôn nhân này sẽ là điểm khởi đầu mới trong cuộc sống của anh, anh nghĩ chỉ cần có cơ hội thậm
chí mình có thể vượt qua được thành tựu của Viên Cảnh Thụy.
Giới tài chính thích hợp lật lọng hơn giới công thương nghiệp, và càng thích hợp tạo lên kì tích hơn giới công thương nghiệp.
Nhưng khi Ôn Bạch Lương nhìn thấy Đổng Tri Vy, nhìn thấy đôi môi mỏng manh
của cô khẽ run run, anh lại không kiềm chế được cơn đói khát trong lòng.
Cô buồn bã như thế này, giống như bị một vụ tai nạn đột nhiên ập tới đánh
gục, một người con gái đang bi thương dễ bị tấn công nhất, anh nghĩ chỉ
cần một giây sau đó anh có thể ôm cô vào lòng, mặc anh thích làm gì thì
làm.
Anh nghĩ như thế, giọng nói do vui quá mà lạc đi: “Đương nhiên,
Tri Vy, em biết đấy, chỉ cần em cần, anh luôn có thời gian. Việc của
Viên Cảnh Thụy anh biết hết rồi, c