Không Thể Thiếu Em

Không Thể Thiếu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324555

Bình chọn: 8.00/10/455 lượt.

n thân Tri

Vy xấu xí đến mức nào chứ, Trần Văn Văn có lý do để nói những điều đó,

cô ấy đã từng ở bên Viên Cảnh Thụy, đã từng là người con gái anh yêu,

anh đã từng điên cuồng vì cô ấy, còn cô ấy sau bao năm vẫn không thể

quên được tình yêu, còn có cặp tình nhân nào xứng đôi hơn họ chứ? So với quá khứ và hiện tại, cô đâu là cái gì chứ?

Trần Văn Văn cuối cùng

cũng ra về, Đổng Tri Vy chỉ cảm thấy việc ban nãy mình làm đã khiến cô

mất hết sức lực, kim đồng hồ vẫn lặng lẽ quay, đã qua bảy giờ từ lâu, cô không hề hay biết điều đó.

Cô chán nản ngồi trên giường, chẳng còn chút sức lực nào để bước ra ngoài nữa.

Cô ngưỡng mộ sự dũng cảm của Trần Văn Văn, bây giờ không chừng cô ấy đã đi tới trước mặt Viên Cảnh Thụy, mặt đối mặt và nói hết những điều cô ấy

muốn nói với anh.

Còn về việc anh trả lời thế nào, cô làm gì có tư cách suy đoán?

Căn phòng yên tĩnh đến mức khiến người ta có cảm giác nghẹt thở, tiếng kim

đồng hồ trên tay cô như được khuếch đại lên, tích tắc tích tắc như những mũi kim đâm thẳng vào tim cô.

Không thể ở trong phòng một mình thế này được.

Đổng Tri Vy nói với bản thân mình như vậy. Còn rất nhiều công việc đang đợi

cô, nếu cô không xuất hiện ở bữa tiệc thì người khác sẽ nhìn cô thế nào

đây?

Nhưng có thể sẽ nhìn thấy cảnh Viên Cảnh Thụy và Trần Văn Văn tay trong tay, ý nghĩ ấy khiến tim cô tan nát.

Chuông cửa vang lên đột ngột khiến cô giật bắn, à không phải chuông cửa mà là

tiếng gõ cửa, vội vã và gấp gáp. Cô nhìn đồng hồ, sắp bảy giờ ba mươi

rồi, nhất định là có người tới giục cô xuống dưới.

Cô không thể ở trong phòng cả đời, không thể tránh được buổi tiệc tối nay.

Đổng Tri Vy ép mình phấn chấn lên, khẽ đáp một tiếng rồi đứng dậy ra mở cửa. Lúc đặt tay lên cánh cửa cô nhìn thấy hình ảnh mình trong bộ lễ phục

màu đen phản chiếu qua tấm gương cạnh cửa, ngoài màu đen ra mọi thứ đều

trắng bệch, cứng đơ, ngay cả cô cũng không thích.

Cửa mở, người tới không cho cô cơ hội lên tiếng mà đã xông vào trong rồi quay lại khóa luôn cửa, tiếng khóa vang lên sắc lạnh.

Là Viên Cảnh Thụy, anh đang trừng mắt nhìn cô, trong đôi mắt đen còn hằn

rõ những tia máu, hơi thở loạn nhịp, tay phải cầm phong bì thư màu vàng

nhưng cũng không đưa cho cô mà ném ngay lên tủ trà cạnh cánh cửa như ném một tờ giấy lộn.

Cô sợ hãi, bắt đầu lo lắng hỏi anh mà không suy nghĩ gì: “Sao thế? Anh làm sao thế?”.

Anh nghiến răng: “Đổng Tri Vy, em ghét tôi đến thế sao?”.

Đột nhiên bị trách như vậy khiến cô sững sờ, không biết phải nói thế nào.

“Em có thể không thích tôi, nhưng em không có quyền đẩy tôi cho người phụ

nữ khác, em đang nghĩ cái gì thế hả?”. Anh áp sát lại gần cô, nóng nảy,

sốt ruột hỏi lại: “Rốt cuộc em đang nghĩ gì thế hả?”.

Cô buộc ngả người về phía sau, hoảng hốt nói: “Tôi không biết anh đang nói gì”.

“Là em bảo Trần Văn Văn tới phòng tìm tôi đúng không? Là em bảo với cô ấy

rằng em không hề có chút tình ý nào với tôi? Đổng Tri Vy, tôi chịu đựng

đủ rồi, tôi nói cho em biết, tôi thích em đấy thì sao nào? Rốt cuộc có

chỗ nào em không chấp nhận được tôi? Hôm nay chúng ta phải nói rõ ràng ở đây!”.

Cô sững sờ, bất giác lùi lại một bước.

Khoảnh khắc cô lùi

lại anh cũng rời ánh mắt mình khỏi mắt cô và bắt đầu đi qua đi lại, một

tay đưa lên kéo lệch cổ áo đang ngay ngắn, anh cũng đã thay sang bộ vest kẻ màu xám nhạt chỉnh tề, lúc này cổ áo đã bị kéo nhăn nhúm xộc xệch.

Cô chưa bao giờ thấy anh trong bộ dạng mất bình tĩnh như thế này, anh

giống như một con thú bị thương, hoàn toàn khác với bình thường. Thời

gian cô ở bên anh không ngắn, cũng đã cùng nhau trải qua sống chết,

trong mắt người khác Viên Cảnh Thụy luôn là người khống chế mọi thứ,

trong bất cứ tình huống nào cũng ung dung thản nhiên, ngay cả lúc ở ranh giới sống chết, nhưng bây giờ anh đang phát điên trước mặt cô, cô hoảng sợ, còn hoảng loạn hơn anh cả trăm lần.

“Tôi không nói, tôi không nói như thế, tôi không nói với cô ấy như thế”.

“Chết tiệt, vậy rốt cuộc em đã nói cái gì?”. Anh dừng chân, quay phắt lại

nhìn cô: “Em sợ tôi một phút bốc đồng mà trêu đùa em sao? Mẹ nó chứ, tôi có thế đâu, tôi muốn em làm bạn gái tôi đấy thì sao nào? Bây giờ tôi

trịnh trọng nói cho em biết, tôi muốn em làm bạn gái tôi!”.

Anh đã

nói tục trước mặt cô, anh không nói những lời đầy ép buộc tôi muốn em

nữa mà bực bội lặp đi lặp lại muốn cô làm bạn gái anh. Trước mắt cô đột

nhiên trở nên mơ hồ, không còn nhìn rõ gì nữa, cổ họng cô đau rát, muốn

lên tiếng nhưng một từ cũng không thốt ra được.

Sự im lặng của cô

khiến anh bùng nổ, anh chau mày tiến lại gần cô: “Tại sao em không chấp

nhận tôi? Lẽ nào em đã có người khác?”.

Nói tới đây đột nhiên anh không thể nói tiếp nữa.

Giả thiết đột ngột hiện lên này khiến anh hoảng loạn, anh bỗng nhận ra

những suy nghĩ của mình từ trước tới giờ có thể sai, anh nhìn thấy điểm

tốt đẹp của cô nhưng người khác thì không chắc? Lẽ nào cô từ chối anh

không phải vì bản thân cô mà là vì người khác?

Cô và anh cùng cảm

thấy rối loạn, cả hai cùng lùi lại một bước nữa, căn phòng không nhỏ

nhưng cũng không rộng vô bi


Old school Easter eggs.