Old school Swatch Watches
Không Thể Thiếu Em

Không Thể Thiếu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324600

Bình chọn: 7.5.00/10/460 lượt.

cô, là Ôn Bạch

Lương của ngày xưa, và cả người đàn ông đang tỏa sáng trên sân khấu nữa. Anh khiến cô cảm thấy chẳng có gì quan trọng bằng được anh cần đến.

Nhưng cô vì muốn bảo vệ mình mà từ chối anh, cô thực sự là người con gái mâu

thuẫn đến mức bản thân mình cũng không hiểu được, Đổng Tri Vy im lặng

cho bản thân một kết luận cuối cùng.

Buổi tuyên truyền kết thúc trong tiếng vỗ tay, cũng giống như những lần trước trong một tháng qua, bị

không khí náo nhiệt xung quanh ảnh hưởng, cô bất giác ngẩng đầu nhìn lên sân khấu. Viên Cảnh Thụy đứng dưới ánh đèn, ánh mắt lướt qua vô số

những gương mặt, lúc lướt qua gương mặt cô anh dừng lại lâu hơn, sau đó

nheo mắt lại, rồi đột ngột giơ tay lên ra hiệu cho cô “Đừng đi” trước

ánh mắt bao nhiêu người.

Mặc dù đám đông đã bắt đầu ra về nhưng vẫn

có nhiều người nhìn thấy động tác ấy của anh và lập tức tập trung sự chú ý về phía cô. Đổng Tri Vy rất hiếm khi bị nhiều người chú ý như thế, cô bỗng chốc không nói được lời nào, bước chân lùi lại phía sau, nhưng

người trên sân khấu đã đi về phía cô.

Nhiều người đi theo sau Viên

Cảnh Thụy, anh bước mấy bước rồi quay lại tỏ ý bảo mọi người đi trước,

khi anh tới chỗ cô chỉ còn lại một mình anh.

Một tháng qua chạy ngược xuôi giữa bao nhiêu đất nước và thành phố, cô và anh sớm tối bên nhau,

ngày ngày gặp mặt, nhưng hai người luôn giữ mối quan hệ bình thường, anh lặng lẽ quan sát cô, để ý nhất cử nhất động của cô.

Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ phát hiện ra cô là một người nhỏ bé xinh đẹp đến thế,

trong bất cứ hoàn cảnh hỗn loạn nào cô cũng đều có thần thái điềm tĩnh

như thường, có cô ở bên không khí cũng trở nên khác biệt, cái gì cũng

khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Một tháng bôn ba nước ngoài anh thực

sự cảm thấy mệt mỏi, đặc biệt là khi mọi thứ sắp kết thúc, lúc MC tuyên

bố kết thúc, anh đứng dậy đưa mắt dưới ánh đèn, cho tới khi nhìn thấy

Đổng Tri Vy anh mới ý thức được rằng, mình đang tìm cô.

Cô khiến anh

cảm thấy yên ổn, nếu là vì cô anh nguyện vứt bỏ những thứ anh đã từng

cho là vô cùng quan trọng, chỉ cần cô có thể ở bên anh.

Anh bước tới trước mặt cô, khẽ nói: “Tôi có chuyện muốn nói với em”.

Trái tim Đổng Tri Vy đập rộn rã, không có ai lại gần hai người, xung quanh

họ có một khoảng trống nhỏ nhưng bên ngoài khoảng trống là vô số người,

vô số con mắt và đôi tai.

“Vâng, nhưng tôi…”. Đầu óc cô đột nhiên

trống rỗng, cô vội vã quay đầu lại gọi tên người đầu tiên cô nhìn thấy:

“Nhưng sếp Hoàng bảo tôi sắp xếp chuyện tối nay…”.

Viên Cảnh Thụy

cũng quay lại nhìn theo ánh mắt cô, nhìn thấy giám đốc Hoàng đứng đằng

xa, ông ấy bắt gặp ánh mắt anh liền sững lại, giám đốc Hoàng nhìn trái

nhìn phải rồi nhìn anh và Đổng Tri Vy đang đứng cạnh nhau sau đó hai tay mở ra tỏ ý mình vô tội.

Viên Cảnh Thụy nhìn về phía đó xong quay đầu lại, sắc mặt anh khiến trái tim vốn đang đập loạn xạ của Đổng Tri Vy

lại tăng tốc, lần trước cô thấy anh trong bộ dạng thế này là ở thành phố J, anh bỏ mặc tất cả và khăng khăng làm theo ý mình, liều mạng trên

đường núi.

Anh sao thế? Anh muốn nói gì với cô?

“Cảnh Thụy, Cảnh

Thụy”, tiếng phụ nữ vang lên xen vào giữa họ, Đổng Tri Vy quay lại và

ngạc nhiên khi bắt gặp một gương mặt quen thuộc, người đó là Trần Văn

Văn.

Viên Cảnh Thụy cũng nhìn thấy vị khách không mời này, cuộc trò

chuyện đã bị cắt ngang, anh không thể không quay sang nhìn Trần Văn Văn

đang đi về phía mình, sau đó nói với Đổng Tri Vy một câu cuối cùng:

“Tôi vẫn chưa nói xong, bảy giờ tối tới phòng tôi, chúng ta phải nói chuyện”.

Đổng Tri Vy chưa kịp trả lời thì Trần Văn Văn đã bước tới trước mặt hai

người, gương mặt rạng rỡ nụ cười, cô nói với Viên Cảnh Thụy: “Cảnh Thụy, ngạc nhiên không? Em đặc biệt tới chúc mừng anh đó”.

Cánh báo chí

chưa về hết nghe tiếng liền xúm lại, ánh sáng đèn flash nháy liên tục

xung quanh họ, trước mặt Trần Văn Văn anh mỉm cười đúng mực: “Thế à, tốt quá”.

4

Theo lịch trình của Viên Cảnh Thụy thì bảy giờ ba mươi

tối nay có một buổi tiệc lớn tất cả mọi người đều phải tham gia, địa

điểm chính là khách sạn Bán Đảo nơi họ đang ở.

Buổi tiệc do một công

ty nổi tiếng Hồng Kông tổ chức, việc cổ phiếu Thành Phương ra mắt ở thị

trường cổ phiếu Hồng Kông là một việc trọng đại, trước đây Viên Cảnh

Thụy từng tới Hồng Kông và rất quen thuộc với giới tư bản ở đây, sáng

sớm hôm sau cổ phiếu Thành Phương được tung ra ở thị trường Hồng Kông

nên không thể thiếu tiệc chúc mừng.

Gần bảy giờ tối, Đổng Tri Vy đã

thay xong bộ lễ phục chuyên dành đi dự tiệc, trong hành lý cô có mang lễ phục, đó vẫn là chiếc váy đen liền thân cổ chữ V, ngắn tay, là bộ trang phục làm việc dự tiệc của cô.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, nhưng cô vẫn đứng ở cửa, bàn tay đặt trên nắm cửa một lúc lâu vẫn không thể nhúc nhích được.

Làm thế nào đây? Cô phải đi sao? Viên Cảnh Thụy muốn nói gì với cô? Không,

anh ấy có nói gì đi nữa cũng không quan trọng, quan trọng là lần này, cô còn có thể khống chế được mình không?

Quãng thời gian qua vì giằng

co và giữ thái độ bình tĩnh bề ngoài đã tiêu tốn tất cả tinh thầ