Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323515

Bình chọn: 9.5.00/10/351 lượt.

vài met, hét lớn: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”

Mẹ Vệ Lam tươi cười hớn hở đi đến, những người khác nghe Vệ Lam hết to, rồi lại nhìn người phụ nữ trung niên cầm theo hộp cơm, tự động hiểu ra là chuyện gì, mỉm cười chào hỏi người lớn rồi đẩy một chỗ ngồi ra.

Mẹ Vệ Lam đã đoán trước được chuyện này, bày đồ ăn dinh dưỡng chất lượng ra trước mặt cô, rồi vẫy tay nói với

mọi người: “Bác làm cơm cho Lam Lam, mang đến rất nhiều, mọi người cùng

ăn đi.”

Mặt Vệ Lam hiện ra ba vạch đen, mẹ cô

không phải được mệnh danh là nhà khoa học sao? Sao lại làm những chuyện

còn hơn mấy bác nội trợ nhỉ?

Mẹ Vệ Lam nhìn thấy con gái mình còn ngơ ngác đứng nhìn bà, vẫy vẫy tay: “Con mau đến ăn đi! Dù sao mẹ cũng

rãnh, khoảng thời gian này, mẹ sẽ mang cơm đến cho con.”

“Không cần đâu mẹ…..” Vệ Lam bày ra vẻ mặt cam chịu.

Hứa Tiểu Đông ngồi kết bên nói: “Vệ Lam, cô ở trong phúc mà không biết phúc nha, nếu mẹ tôi ngày nào cũng mang

cơm cho tôi, tôi sẽ cười đến tận mang tai đó.”

Vệ Lam lau mồ hồi, cô làm gì sống trong

phúc mà không biết phúc chứ, cô chỉ sợ mẹ cô gặp được Đoàn Chi Dực, nếu

bà biết mình làm trong công ty của Đoàn Chi Dực, biết được hai người ở

bên nhau, không biết sẽ thế nào đây?

Vệ Lam ngượng ngùng nở nụ cười tươi như

hoa với mẹ, cúi đầu bắt đầu ăn. Ăn được vài miếng, lúc ngẩng đầu lên lau miệng, ánh mắt chợt nhìn thấy Đoàn Chi Dực đang bước từng bước đến bên

này.

Trái tim cô đập mạnh, ánh mắt trợn to. Vội vã làm dấu với anh.

Đoàn Chi Dực vừa vào cửa, đương nhiên sẽ tìm kiếm bóng dáng của Vệ Lam trước, cho nên lúc cô nháy mắt với anh,cô tự động biết rõ anh nhìn thấy cô rồi.

Có lẽ thấy vẻ mặt của Vệ Lam quá kỳ lạ, tuy anh không hiểu, nhưng vẫn tự giác dừng bước.

Vệ Lam nhìn thấy anh ngừng lại, lại gấp gáp bĩu môi.

“Con làm gì vậy?” Mẹ Vệ Lam nhìn thấy con gái tỏ vẻ kỳ lạ, nghi ngờ hỏi.

Vệ Lam vội tỏ ra bình thường lại, cười khan hi hi hai tiếng: “Có làm gì đâu mẹ, chỉ con thấy cơm mẹ con nấu ăn quá ngon thôi.”

“Điều đó là tất nhiên.” Mẹ Vệ Lam đắc chí nói.

Vệ Lam lặng lẽ liếc nhìn chỗ hồi nãy,

chỉ thấy đôi mày điển trai của Đoàn Chi Dực nhíu lại, ánh mắt dời đến

dáng người mẹ Vệ Lam, dường như đang ngớ ra, do dự vài giây, cuối cùng

quay người bỏ đi.

Ho! Vệ Lam lặng lẽ thở ra, như vừa trút được gánh nặng.

Mẹ Vệ Lam là người hòa đồng, chỉ trong chốc lát cũng hòa mình với đám trẻ.

Hứa Tiểu Đông nói vài câu chọc cười, đột nhiên a lên một tiếng: “Lúc nãy không phải vừa thấy Joe đi vào sao? Sao lại không thấy nữa rồi?”

“Joe là ai vậy?” Mẹ Vệ Lam tiện thể hỏi.

“Anh ấy là ông chủ của chúng cháu.”

“Ông chủ sao?” Mẹ Vệ Lam vô thức quay

đầu lại, nhưng bà chẳng thấy được gì, nhưng vẫn nhìn rồi gật đầu: “Lam

Lam nè, chừng nào con mới dẫn mẹ đi gặp ông chủ của bọn con hả? Con là

người mới, phải làm cho người ta quan tâm con hơn chứ.”

“Mẹ à……..” Vệ Lam rơi nước mắt. “Công ty của tụi con, đâu có áp dụng cái luật của mẹ đâu.”

Hứa Tiểu Đông cười ha ha hùa theo: “Dì yên tâm đi, ông chủ của tụi con quan tâm Vệ Lam lắm đó.”

“Vậy sao?” Mẹ Vệ Lam yên tâm mỉm cười. “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Đoàn Chi Dực quay trở về phòng làm việc, nín nhịn muốn điên lên, từ sau khi Vệ Lam dọn đi, mỗi ngày anh với cô

chỉ có thể gặp nhau ở công ty. Nhưng một người trên lầu mười tám, còn

một người ở lầu mười bảy, không phải muốn gặp là gặp được, hơn nữa ai

cũng bận rộn công việc của mình.

Buổi trưa ở nhà ăn, mặc dù có thể gặp

nhau, nhưng Vệ Lam không muốn bị người khác đem ra bàn tán lung tung,

cho nên hai người phải giả bộ tỏ ra không quan biết nhau, mỗi lần quay

về, đều làm cho anh buồn bã. Bây giờ mẹ Vệ Lam lại đánh thẳng đến công

ty, ngay cả một chút thời gian vào buổi trưa cũng cướp của anh.

Anh thật rất muốn, giết, người!

Vệ Lam biết rõ Đoàn Chi Dực buồn. Buổi trưa tiễn mẹ đi rồi, mới lén lút đến phòng làm việc của Đoàn Chi Dực.

Cô vừa đẩy cửa vào, liền nhìn thấy người nào đó đang hờn giận ngồi trước máy tính vi.

Đoàn Chi Dực chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, giống như đang giận dỗi, tiếp tục vùi đầu vào máy tính.

“Anh vẫn chưa ăn cơm sao?” Vệ Lam đi vòng đến bên anh, làm ảo thuật lấy hộp cơm từ phía sau để trước mặt anh.

Đoàn Chi Dực ngẩng đầu lên, nhận lấy hộp cơm, giọng nói buồn bã: “Khi nào anh mới có thể gặp mẹ em?”

Vệ Lam ngạc nhiên: “Anh muốn gặp mẹ em sao? Anh không sợ bà ấy hả?”

Đoàn Chi Dực quái gở hừ một tiếng: “Có

gì phải sợ! Dù sao sớm muộn gì cũng phải gặp thôi.” Ngừng một chút, lại

nói: “Thôi đi, vẫn nên đợi vậy. Để tránh dọa người lớn sợ!”

Vệ Lam cười: “Cũng đúng đó. Mẹ em vẫn

còn để bụng chuyện của anh trong lòng, nếu không để cho bà ấy có thời

gian lắng xuống, chúng ta đều sẽ tiêu tùng.” Nói xong, thúc anh vài cái, nói: “Anh mau ăn cơm đi.”

Ai biết được, Đoàn Chi Dực lại để hộp

cơm trên bàn, kéo cô ngồi lên đùi mình, ôm vào trong lòng, hôn lên môi

cô: “Anh không muốn ăn cơm, anh muốn ăn em.”

Nhìn thấy hai má cô hơi ửng hồng, cho

nên cứ mút lấy cánh môi cô, rồi lại đi vào bên trong miệng cô, ngọt ngào chơi đùa đầu lưỡi của cô.

Hôn nhau như vậy, liền hôn đến có có

cảm, hai c


Lamborghini Huracán LP 610-4 t