XtGem Forum catalog
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324031

Bình chọn: 10.00/10/403 lượt.

này đến lần khác. Em nói với cô ta là tôi sẽ không gặp cô ta,

bảo cô ta đừng có làm phiền tôi nữa.”

Vệ Lam nói với giọng giận dữ: “Đoàn Chi

Dực, xin anh hành động cho giống đàn ông một chút đi. Anh hại đời tôi

còn chưa đủ sao, bây giờ ngay cả Chân Chân cũng hại tiếp.”

Đoàn Chi Dực cũng sầm mặt lại, gầm lên: “Đó là do cô ta tự nguyện.”

“Còn tôi thì không tự nguyện.” Nói xong

câu này, Vệ Lam biết mình lỡ lời, lúc này họ đang nhắc tới Chân Chân,

sao tự nhiên lại nói đến cô.

Quả nhiên, mặt Đoàn Chi Dực đen lại,

quay đầu qua định khởi động xe chạy mất. Vệ Lam bất lực nắm lấy cửa sổ,

ngăn anh lại: “Đoàn Chi Dực, anh dừng lại, tôi xin anh đi gặp Chân Chân, chỉ một lần này thôi.”

Cuối cùng thì Đoàn Chi Dực cũng hạ hỏa,

im lặng một lát, anh liếc xéo cô, cười lạnh: “Được, tôi lên đó thăm

Quách Chân Chân, nhân cơ hội này nói rõ ràng với cô ta luôn.”

Vệ Lam cả kinh: “Anh định nói gì?”

Đoàn Chi Dực chậm rãi nói: “Đương nhiên là quan hệ giữa em và tôi.”

“Anh…” Vệ Lam tức đến nỗi nói không nên lời: “Anh đừng có quá đáng quá!”

“Tôi chỉ nói sự thật, có gì mà quá đáng!”

Vệ Lam giận đến nỗi không kiểm soát được lời nói: “Sự thật là anh đã cưỡng bức tôi!”

Tuy là buột miệng, nhưng đây cũng là sự thật, chỉ có điều nói ra thì không khỏi hại người hại mình.

May mà Vệ Lam nói không lớn lắm nên người xung quanh không nghe thấy những lời này.

Cô tức giận, Đoàn Chi Dực cũng tức giận, anh sa sầm mặt, im lặng trong giây lát rồi bỗng đẩy cửa ra, bước xuống

xe, dữ dằn nói theo cô: “Vậy được, để tôi nói tôi cưỡng bức bạn thân của cô ta.”

Nói xong, không đợi Vệ Lam hồi đáp, anh đã đi thẳng về phía bệnh viện.

Vệ Lam giận đến điên người mà đuổi theo

anh, kéo cánh tay anh lại: “Đoàn Chi Dực, tôi xin anh đừng như thế,

chúng ta từ từ nói chuyện có được không?”

Cô biết anh có thể làm ra bất cứ chuyện gì.

Đoàn Chi Dực dừng bước, từ từ xoay người lại, nhìn sâu vào mắt cô, im lặng một lát rồi nói từng câu từng chữ:

“Tôi có thể không nói những chuyện này, cũng có thể từ từ nói chuyện với Quách Chân Chân cho rõ ràng, với điều kiện là cô ta không quấn lấy tôi

thì cô ta muốn gì tôi cũng có thể đáp ứng. Có điều Vệ Lam à, tôi lặp

lại lần nữa, một cách rất nghiêm túc, em phải nhanh chóng chia tay với

Minh Quang, tôi chỉ cho em 3 ngày, sau đó em phải dọn ra ngoài, nếu

không tôi cũng không biết mình sẽ làm gì nữa. Mặc kệ là Quách Chân Chân

hay Minh Quang, tôi đều không dám bảo đảm bọn họ sẽ ra sao.”

Trước đây, khi nói những lời này, anh

còn mang theo chút giận dỗi, nhưng Vệ Lam biết lúc này đây, mỗi một câu

anh nói đều rất nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc.

Mà trước đây, lòng Vệ Lam cũng hết sức

kiên định, kiên định rằng sẽ không bao giờ dao động trước sự uy hiếp của anh, bởi vì cô nghĩ mình không còn là cô gái không hiểu gì của 8 năm

trước, vì sợ hãi và thương hại mà mặc anh khống chế trong tay. 8 năm

sau, cô có năng lực làm nhiều thứ, chẳng hạn như báo cảnh sát, chẳng hạn như đi khỏi đây. Thế nhưng ai có thể bảo đảm rằng sau khi cô đi rồi,

những người vô tội như Chân Chân và Minh Quang sẽ không bị vạ lây vì cô. Cô không thể lấy những người vô tội này ra để đánh cược.

Phải, giờ phút này đây, cô đã dao động.

Đoàn Chi Dực thấy cả buổi trời mà không

cô không có phản ứng gì, đang định lên tiếng nói tiếp thì Vệ Lam bỗng

gật đầu thật mạnh rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi nhận lời với anh.”

Anh ngẩn ra một lát, sau đó môi lập tức

nhếch lên, giọng cũng trở nên nhẹ hơn: “Tôi lên gặp Chân Chân, yên tâm,

tôi sẽ nói chuyện tử tế với cô ta, sẽ không làm hại cô ta.” Nói xong,

trước mặt bao nhiêu là người, anh vuốt ve gương mặt cứng đờ của cô: “Em

về trước đi, mau nói cho rõ ràng với Minh Quang, đến lúc đó tôi đến đón

em.”

Vệ Lam lúng túng gật đầu.

Sau khi Đoàn Chi Dực bước vào tòa nhà

trắng kia, Vệ Lam vẫn còn ngơ ngác đứng đó. Không biết qua bao lâu, điện thoại của cô bỗng vang lên, khi ấy cô mới hoàn hồn lại.

Cô cầm điện thoại lên nhìn qua màn hình, lắc đầu buộc mình phải tính táo lại, rồi bấm phím nghe: “Mẹ, có chuyện gì ạ?”

“Lam Lam, mẹ vừa nói chuyện điện thoại

với Minh Quang, ngày mai ba mẹ sẽ đến Giang Thành với các con, tiện thể

bàn bạc chuyện hôn lễ của hai đứa luôn. Minh Quang nói ba mẹ nó cũng sẽ

đến trong một hai ngày nữa, hai bên thông gia chính thức gặp nhau một

lần.”

“Cái gì?” Vệ Lam chợt thấy hoảng hốt, giống như là nghe mà không hiểu.

Mẹ cô giả vờ giận mắng cho vài câu: “Con bé này làm sao vậy chứ? Sao mẹ nói mà con không nghe? Mẹ nói mai mẹ và

ba con sẽ đến Giang Thành, bàn chuyện hôn lễ của con và Minh Quang. Ai

da, thôi đi thôi đi, có chuyện gì chờ ba mẹ tới Giang Thành rồi nói.”

Tính mẹ cô vẫn nóng vội như ngày nào, chắc là bên đó còn có việc nên không đợi Vệ Lam trả lời đã vội vội vàng vàng ngắt máy.

Lúc này, Vệ Lam nhìn điện thoại mà ngẩn ngơ người.

Con người Minh Quang điển trai lại dẻo miệng, lấy lòng những người phụ nữ như mẹ Vệ Lam, chỉ là chuyện mất vài phút. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Minh Quang, mẹ Vệ Lam tương đối hài lòng chàng trai này, nhất là sau khi biết hai người vẫn chia