
nhất là rất có thể sự tổn thương này sẽ xuất
phát từ chuyện của cô.
Cô xoa bóp trán, uể oải nói: “Lái xe tới bệnh viện đi, tôi phải đi thăm Chân Chân.”
Rõ ràng là Đoàn Chi Dực không muốn nhưng cuối cùng cũng sa sầm mặt, khởi động xe. Nhưng khi lái xe tới bệnh
viện, anh hoàn toàn không hề tính xuống xe vào thăm Chân Chân.
Vệ Lam thấy anh đóng mặt lạnh như thế
thì biết có cưỡng cầu cũng vô ích nên đành phải lên lầu một mình. Huống
chi cô cũng hiểu, nếu cô và Đoàn Chi Dực cùng xuất hiện, e là Chân Chân
sẽ hiểu lầm, cho dù thật sự thì cũng không phải là hiểu lầm.
Sau khi Vệ Lam hỏi y tá trực ban thì vội vội vàng vàng lên lầu, tìm thấy phòng bệnh, đẩy cửa bước vào.
Đây là phòng bệnh đơn, trong phòng có
một người đàn ông trẻ, Vệ Lam đoán chắc anh ta là người đã gọi điện
thoại tới. Người ấy thấy cô thì cười lịch sự, rồi nói: “Chắc cô là Vệ
Lam, tôi là đồng nghiệp của Chân Chân. Thật ngại quá, bởi vì chuyện xảy
ra bất ngờ, ba mẹ Chân Chân ở xa nên chỉ có thể liên lạc với bạn bè
trong điện thoại của cô ấy. Tôi đã gọi điện thoại cho bạn trai cô ấy
nhưng không có ai nghe nên chỉ có thể gọi cho bạn bè thường liên lạc mà
thôi. Tôi cũng không biết Chân Chân đã xảy ra chuyện gì nhưng nghe bác
sĩ nói là do ăn uống không điều độ trong thời gian dài, cộng thêm uống
rượu nên dẫn tới xuất huyết dạ dày.”
Trong đầu Vệ Lam lướt qua hình ảnh Đoàn
Chi Dực quăng điện thoại khi nãy, lòng rối bời, cảm thấy buồn bã. Dù
biết đó không phải là lỗi của mình nhưng cô vẫn không khỏi áy náy.
Cô bước tới, đứng cạnh đầu giường, nhìn
Chân Chân đang nằm trên giường với gương mặt tái nhợt. Trước đây cô là
một cô gái hoạt bát sôi nổi, sau khi gặp lại tính cách vẫn không hề thay đổi. Bây giờ cô ấy trở nên như vậy, chắc là có liên quan tới tên Đoàn
Chi Dực chết tiệt kia.
Có lẽ là cảm thấy có người đến gần nên
Quách Chân Chân từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Vệ Lam thì nước lập tức tuôn
trào: “Vệ Lam, Đoàn Chi Dực không cần mình nữa rồi, mình tìm anh ấy rất
lâu nhưng làm thế nào anh ấy vẫn không chịu gặp mình.”
Biết ngay là mình đoán trúng phóc mà, Vệ Lam nắm chặt nắm tay. Tên khốn này, hại cô thì thôi đi, ít nhất là qua
chuyện 8 năm trước, đối với anh, tâm lý của cô vẫn chịu đựng nổi. Thế
nhưng bây giờ anh lại đi hại người khác làm gì, mà đó còn là người rất
yêu anh nữa chứ.
Cô nghĩ ngợi một chút rồi ngồi xuống
cạnh đầu giường, nắm lấy đôi tay lạnh như băng vì đang truyền dịch kia,
và nói: “Chân Chân, Đoàn Chi Dực là hạng người nào, trước đây không phải cậu không biết. Rõ ràng biết anh ta không phải là người tốt mà cậu còn
lao vào như thiêu thân. Nếu anh ta đã không chịu trách nhiệm như thế thì cậu cũng đừng ngĩ nhiều nữa, cứ ráng mà nghỉ ngơi. Đợi khỏe lên rồi thì lo gì không tìm được người đàn ông tốt hơn.”
Nước mắt Chân Chân lập tức ùa ra, cô lắc đầu, thút thít nói: “Cậu không hiểu đâu, mình yêu anh ấy, rất yêu anh
ấy. Mình biết thời gian này anh ấy luôn ở bên Trần Vũ Yên. Cho dù anh ấy không thích mình, muốn chia tay cũng không sao, nhưng anh ấy không thể
đột nhiên né tránh không chịu gặp mình như thế. Mình chỉ muốn gặp anh ấy một lần, nói xong những lời muốn nói thì mình sẽ buông tay.” Nói xong,
cô bỗng nhiên nắm lấy tay Vệ Lam, vội vàng nói: “Đúng rồi, Vệ Lam, cậu
gọi điện thoại liên lạc với anh ấy giúp mình được không? Các cậu cũng là bạn học, có lẽ anh ấy sẽ nghe lời cậu.”
Vệ Lam có vẻ khó xử, nhưng nhìn vẻ mong
ngóng của Quách Chân Chân thì đành phải rút điện thoại ra, gọi số của
Đoàn Chi Dực. Dù sao dó gọi cũng như không, điện thoại của Đoàn Chi Dực
đã bị anh ném hỏng một tiếng đồng hồ trước.
Vệ Lam cho Quách Chân Chân nghe âm thanh ‘không thể liên lạc được’ rồi bất đắc dĩ nhún vai. Nhưng nhìn vẻ mặt
mất mát đau thương của cô ấy, tim cô như thắt lại, cô buột miệng nói:
“Chân Chân, cậu đừng lo, mình sẽ đi tìm Đoàn Chi Dực giúp cậu, bất luận
thế nào cũng bắt anh ta đến đây gặp cậu.”
Mắt Chân Chân lập tức lóe lên vẻ vui
mừng, cô nắm tay Vệ Lam, nói: “Thật sao? Vệ Lam, cậu nhất định phải tìm
được anh ấy, cậu nói với anh ấy mình chỉ muốn gặp anh ấy một lần thôi,
nói rõ ràng với anh ấy rồi sau này tuyệt đối không làm phiền anh ấy
nữa.” Nói xong, Quách Chân Chân đẩy cô: “Cậu đi ngay đi, không cần ở đây trông mình.”
Vệ Lam gật đầu, rồi lại quay sang người
đàn ông vẫn đứng im từ nãy giờ kia, liếc mắt tỏ ý nhờ vả anh ta. Sau khi tạm biệt Chân Chân, cô nhẹ nhàng ra cửa mà không yên lòng cho lắm.
Vệ Lam ra khỏi bệnh viện, cảm thấy ánh mặt trời chói chang đến lóa mắt, thế mà trong lòng lại rét căm căm.
Đoàn Chi Dực vẫn đậu xe ở nguyên đó, thấy cô đi ra thì hạ cửa xe xuống, nhìn cô với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Cô bước tới từng bước một, không mở cửa
xe ra ngồi vào mà chỉ đứng bên cạnh ghế lái, cúi người nói nhỏ với anh:
“Anh lên thăm Chân Chân chút đi, cậu ấy rất muốn gặp anh, chỉ gặp lần
cuối nữa thôi, sau này sẽ không làm phiền anh nữa. Anh hãy nói với cậu
ấy cho rõ ràng.”
Đoàn Chi Dực bực bội quay mặt đi: “Cô ta có phiền không vậy, đã nói là đừng có tìm tôi nữa rồi, thế mà vẫn cứ
hết lần