
u với
bạn bè vào buổi tối, Vệ Lam trước giờ chưa từng hỏi qua. Một người bạn
trai trước giờ không ràng buộc cô, tất nhiên cô cũng tin anh là người
biết chừng mực.
Nhưng những tấm hình này, đều đã làm sáng tỏ, một người cô cho rằng biết chừng mực, lại không hề biết dừng đúng mức.
Nhìn thấy Vệ Lam ngớ người, Đoàn Chi Dực mới mỉa mai hừ một tiếng:
“Theo như tôi biết, lúc em quen biết Minh Quang, anh ta không hề độc
thân mà đang gấp rút chia tay bạn gái cũ để ở chung với em.”
Tất nhiên đây là chuyện Vệ Lam không hề biết đến, nhưng cô không bằng lòng nghe một chút nào, càng không muốn nghe từ miệng anh nói ra. Vì
vậy cô thẹn quá hóa giận chặn lời anh: “Anh làm vậy có ý gì hả? Minh
Quang là loại người như thế nào, tôi hiểu rất rõ, không cần anh phải nói tôi biết. Anh điều tra một người không có quan hệ gì với anh như vậy,
anh không cảm thấy rất nhàm chán rất đê tiện sao?”
“Điều tra có một chút là đê tiện, vậy em có tin là tôi còn có thể làm anh ta tiêu tùng!” Đoàn Chi Dực cất tiếng cười lạnh lùng khinh thường.
Vệ Lam ngẩn người, lắc đầu liên tục: “Tôi không còn là trẻ con nữa, sẽ không bị anh hù dọa nữa đâu.”
Đoàn Chi Dực còn cười lớn hơn: “Em cảm thấy tôi đang hù dọa em sao?”
Anh lắc đầu cười vài tiếng, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, nói: “Em chỉ
có thể nghĩ vậy thôi à. Thế em có nhớ Chung Kim chứ? Bây giờ ông ta vẫn
còn nằm trong bệnh viện đó.”
Vệ Lam mở to mắt, không thể tin được nhìn anh chằm chằm: “Chung Kim là anh đụng sao?”
“Em nghĩ sao nào?” Đoàn Chi Dực không quan tâm liếc nhìn cô một cái, giống như đang nói một chuyện vô cùng bình thường.
“Anh tên điên này!” Vệ Lam suýt chút la to lên, cô ôm lấy đầu bình,
cố gắng bình tĩnh lại, dùng sức hít sâu vài lần, mới bình tĩnh nói:
“Đoàn Chi Dực, anh không thể làm vậy! Sớm muộn gì anh cũng bị hủy hoại
bởi chính anh.”
Đoàn Chi Dực thờ ơ nhìn ra ngoài cửa xe, im lặng thật lâu, giọng nói
mang chút suy sụp: “Không sao cả, dù sao trước giờ tôi cũng không phải
người tốt.” Nói xong, anh lại quay đầu nhìn Vệ Lam, ánh mắt sáng như
đuốc, nói: “Những gì tôi muốn nhất định phải có được. Em nghĩ kỹ đi, em
phải biết, tôi trước giờ không có tính nhẫn nại.”
Đầu của Vệ Lam kêu ong ong, cô biết mình nhất định không thể bị anh
uy hiếp. Nhưng không thể không nói, những lời anh nói làm cô phải do dự.
Đang lúc bầu không khí khẩn trương, điện thoại của Đoàn Chi Dực vang
lên, anh cầm lên nhìn màn hình một cái, có chút bực bội nhấn nút ngắt
cuộc gọi. Chỉ vừa mới im lặng được vài giây, tiếng chuông lại vang lên
lần nữa, lặp đi lặp lại vài lần, anh đã mất hết kiên nhẫn, hạ kính xe
xuống, dùng sức quăng điện thoại xuống đất.
Vệ Lam đã biết được bản tính bạo lực của anh từ lâu, lúc này trong
lòng tự nhiên nghĩ không biết tại sao anh lại không muốn nhận điện
thoại, nghĩ vậy mới có thể thoát khỏi anh. Lúc không biết gì, điện thoại của Đoàn Chi Dực đã im lặng, thì điện thoại của Vệ Lam bỗng nhiên vang
lên.
Cô lấy ra xem, trên điện thoại hiển thị số của Quách Chân Chân. Cô
nhìn người bên cạnh, mới nhận điện thoại, còn chưa kịp nói chuyện, bên
kia đã mở miệng.
“Gì chứ? Bệnh viện nào vậy? Được rồi, tôi sẽ đến ngay?”
Dịch: Mon
Trải qua chuyện tối hôm qua, suýt nữa
thì Vệ Lam đã quên mất quan hệ giữa Đoàn Chi Dực và Quách Chân Chân. Bây giờ, khi nhận được cuộc điện thoại này thì cô mới nhớ ra. Cảm giác này, không biết nên hình dung thế nào nữa.
Cô quay đầu sang nhìn cái người đang không được vui vẻ kia, bình thản nói: “Chân Chân nhập viện rồi, bị xuất huyết dạ dày.”
Không ngờ Đoàn Chi Dực lại hết sức thờ
ơ, làm như không liên quan gì đến mình vậy: “Liên quan gì đến tôi?”
Xong, lại nói tiếp: “Chuyện tôi vừa nói em đã nghĩ xong chưa?”
Nếu không phải vẫn còn sợ anh, Vệ Lam
nghĩ chắc mình sẽ đập vỡ đầu anh ra, nhưng cuối cùng cô chỉ có thể hét
lớn một câu: “Anh là bạn trai của cậu ấy đấy! Người nhà cậu ấy không ở
Giang Thành, bây giờ nằm viện có một mình, là do đồng nghiệp gọi đến đó, vậy mà anh còn nói là không liên quan gì đến anh!”
Mặt Đoàn Chi Dực còn khó coi hơn cả cô,
anh gân cổ lên cãi: “Tôi và cô ta hoàn toàn không có quan hệ gì cả, đến
cả ngón tay cô ta tôi cũng chưa chạm vào, là do cô ta tự cho là đúng,
mấy năm nay cứ bám riết lấy tôi, thấy tôi không xua đuổi thì lại nói với người ta mình là bạn gái của tôi.”
Vệ Lam không hề tin những lời anh nói.
Cô đã nhìn thấy dáng vẻ e ấp của Chân Chân khi ở trước mặt anh, thái độ
của anh đối với cô ấy cũng ôn hòa và thân mật, hoàn toàn không giống như anh nói, đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của mình Chân Chân. Nếu ảo tưởng,
cũng phải là anh, kẻ có tư duy biến thái khác người này.
Quả nhiên, Đoàn Chi Dực hét xong thì
ngập ngừng, rồi lại nói tiếp, chỉ có điều giọng trở nên nhỏ hơn: “Tôi
thấy có cô ta theo đuôi thì những cô gái khác cũng ít tới làm phiền nên
sau đó cứ ngầm thừa nhận.”
Quả là thế! Suýt nữa là Vệ Lam tức chết. Đây là chuyện mà những người bình thường sẽ làm sao? Cô không muốn truy hỏi cặn kẽ về quan hệ của anh và Chân Chân nữa, chỉ hy vọng Chân Chân
sẽ không quá tổn thương,