
Lam Lam,
rốt cuộc thì em làm sao vậy? Đừng làm anh sợ.”
“Em…” Thật lòng Vệ Lam rất muốn kể cho anh nghe mọi chuyện. Anh chính là người sẽ đi chung với cô đến suốt cuộc đời, gặp phải chuyện thế này
thì cách tốt nhất chính là thành thật nói ra. Cô rất hiểu Minh Quang,
anh là một người đàn ông có tư tưởng tiến bộ, trước cô cũng đã có nhiều
mối tình nên cũng có thể coi là kinh nghiệm phong phú. Cô tin rằng anh
sẽ không vì chuyện này mà rời xa cô. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện khó mở lời, hơn nữa với tính cách của Minh Quang, không biết anh sẽ làm ra
những chuyện kích động gì. Mà Đoàn Chi Dực lại là loại người không dễ
dây vào.
Cô nghĩ, coi như là vì Minh Quang, cô không thể nói ra vào lúc này.
Vệ Lam cắn môi, đẩy Minh Quang ra, cố gắng gượng cười: “Cũng không có gì, chỉ là tối qua em gặp cướp trên đường, bị người ta giật mất điện
thoại mà thôi.”
Minh Quang hô nhỏ một tiếng: “Vậy em không bị thương đấy chứ?”
Vệ Lam lắc đầu: “Không sao, em chỉ bị giật mình thôi.”
Minh Quang thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực: “May quá, may quá, làm anh
lo gần chết đi được.” Nói xong, anh bỗng nhớ ra bên ngoài còn có người
nên đẩy Vệ Lam: “Em dậy đi, có khách đến kìa.”
Vệ Lam ồ một tiếng, Minh Quang còn chưa nói rõ cho cô là ai đến thì anh đã chạy vội ra ngoài.
Đoàn Chi Dực vẫn đứng ngoài phòng khách, vừa nãy thông qua khe cửa
phòng ngủ, nhìn thấy hai người trong đó ôm nhau, khó khăn lắm anh mới
nén được, không xông vào tách hai người ra.
Minh Quang đi ra ngoài, ra hiệu mời Đoàn Chi Dực ngồi xuống: “Anh muốn uống gì? Thức uống hay trà?”
Vẻ mặt Đoàn Chi Dực hơi cứng đờ, nụ cười trên mặt cực kỳ không được tự nhiên: “Trà đi.”
“Được.” Minh Quang ừ một tiếng rồi lại quay đầu gọi với vào phòng ngủ của Vệ Lam: “Lam Lam, em dậy đi, đừng làm khách chê cười!”
Nói xong, anh chạy vào bếp pha trà.
Vệ Lam thay đại một bộ đồ ở nhà, mở cửa phòng ngủ đi ra. Khi nhìn
thấy người ngồi trên sô pha thì gương mặt vốn đã hơi nhợt nhạt bỗng trở
nên kinh hoàng, đôi mắt cô mở to, vô thức hét lớn: “Sao anh lại ở đây?”
Đoàn Chi Dực hơi bực bội trước phản ứng của cô, anh sa sầm mặt nói: “Anh tới xem em thế nào.”
“Rốt cuộc thì anh muốn gì? Anh còn muốn gì nữa đây?” Vệ Lam kích động đến nỗi nói năng không đầu không đuôi, đầu óc cứ ong ong cả lên. Cô đã
sớm biết sẽ thế này, một khi đã có bắt đầu thì sẽ có sự dây dưa không
dứt. Nhưng cô không ngờ là Đoàn Chi Dực lại không hề kiêng dè gì mà đến
nhà tìm cô. Ngay sau đó, cô bất lực ôm mặt, nghiến răng nói nhỏ: “Anh có thể đi trước được không? Có gì thì chúng ta sẽ nói riêng với nhau được
chứ? Coi như là tôi van anh.”
Đoàn Chi Dực nhìn cô với vẻ không vui, môi anh mấp máy, đang định nói gì đó thì Minh Quang đã bưng trà từ dưới bếp lên, cười với Vệ Lam: “Thế nào, có phải thấy bạn học cũ tới thăm thì bất ngờ lắm không?”
Vệ Lam bỏ tay ra khỏi mặt, nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của Minh
Quang, nhất thời cảm thấy hết sức bối rối. Nếu anh biết vị khách mà anh
đang tiếp đãi tối qua đã làm chuyện thân mật với cô ở trên giường thì
còn có thể cười được thế này nữa không?
Minh Quang không phát hiện ra vẻ khác thường của cô, anh đặt trà tới
trước mặt Đoàn Chi Dực, cười nói tiếp: “Anh Đoàn có việc đi ngang qua
đây, nghe nói chúng ta ở đây nên đến thăm chúng ta.” Nói xong, anh kéo
tay Vệ Lam, cười ha ha với Đoàn Chi Dực. “Tối qua Lam Lam bị cướp cho
nên hôm nay mới có bộ dạng thế này, anh Đoàn có cười nhạo cô ấy thì tôi
cũng không có ý kiến.” (Chỉ vừa bị cướp sắc đó anh)
Đoàn Chi Dực nhếch môi, nhìn hai người đang ôm nhau, như cười như không, nhưng trong mắt thì thật lạnh lẽo.
Vệ Lam càng thêm xấu hổ, cô đẩy Minh Quang ra: “Được rồi, em đi thay quần áo đã, lát nữa còn phải đến phòng làm việc.”
Minh Quang gật đầu, lúc cô đang bước vào phòng ngủ thì bỗng nhớ ra
việc gì đó nên nói: “À phải rồi, ba mẹ anh đã xem ngày cho chúng ta, nói 15 tháng sau là ngày tốt nên vài ngày nữa ông bà sẽ tới Giang Thành
giúp chúng ta chuẩn bị hôn lễ. Em cũng nên nói với ba mẹ em sắp xếp để
đến đây vài ngày, mọi người cùng nhau bàn bạc.”
Rầm một tiếng.
Vệ Lam còn chưa kịp trả lời thì đã bị tiếng rầm bất thình lình này
làm giật mình. Cô biết tiếng động ấy phát ra từ đâu nên lòng cảm thấy
kinh hoàng.
Minh Quang cũng bị giật mình nên quay đầu lại nhìn Đoàn Chi Dực, chỉ
thấy ly trà trên tay anh đã rơi xuống bàn trà bằng kính, nước trà nóng
văng tứ tung. Anh lấy làm lạ nên hỏi cái người đang tái mặt kia:”Anh sao vậy?”
Đoàn Chi Dực lạnh lùng nhìn theo bóng người đang đi vào phòng ngủ một cái rồi thản nhiên nói: “Trượt tay thôi.”
Vệ Lam đóng cửa phòng ngủ lại, dựa vào cánh cửa, bất lực trượt dài xuống đất, hai tay che mặt, rốt cuộc thì cô phải làm sao đây?
Dịch: Thanh Dạ
Sau khi Vệ Lam thay xong quần áo đi ra khỏi phòng ngủ, vẻ mặt đã trở
lại bình thường. Cô nhìn gương mặt u rủ của Minh Quang, nghĩ ngợi chút
rồi nói: “Minh Quang à, anh ngồi xe cả đêm rồi, bây giờ anh ở nhà nghỉ
ngơi cho lại sức đi, hôm nay công ty cũng không có chuyện gì quan trọng, một mình em có thể tự lo liệu được.”
Đúng lúc