
pháo hoa khá nặng, bèn thử lấy lòng cậu: “Tôi cầm giúp cậu.”
Vậy mà, Đoàn Chi Dực lại liếc cô: “Dẫn đường đi.”
Sân thể dục bỏ hoang không xa, hai người đi khoảng hơn mười phút liền tới nơi.
Đoàn Chi Dực đặt pháo hoa xuống, nhìn
xung quanh, ra vẻ hài lòng. Cậu lại nhìn đồng hồ, sai Vệ Lam bày pháo
hoa ra xong, đợi đến thời khắc năm mới, Đoàn Chi Dực châm kíp nổ, nhanh
chóng kéo Vệ Lam lui lại mấy bước.
Mười, chín, tám, bảy…
Thành phố trong đêm, lần lượt sáng rực lên. Trên bầu trời đêm đen kịt, phút chốc như ngàn cây hoa lê nở rộ.
Trong tiếng nổ đùng đoàng, khiến Vệ Lam vừa hưng phấn vừa kích động.
Mà bầu trời đêm cách rất gần cô, chỉ bắn lên một đám pháo hoa màu xanh lam, thứ màu sắc rực rỡ duy nhất ấy, cho
tới bây giờ Vệ Lam chưa từng thấy qua, giữa đám pháo hoa đỏ đỏ tím tím
khác của thành phố, có vẻ càng đặc biệt hơn.
Một cô gái suy nghĩ đơn thuần vô tâm,
luôn dễ dàng bị hấp dẫn bởi cảnh vật trước mắt, mà quên đi một số sự
thật nghiêm trọng. Chẳng hạn như đám pháo hoa này là Đoàn Chi Dực bắn,
đứng bên cạnh cô là Đoàn Chi Dực, một người khiến cô rất muốn liều mạng.
Vệ Lam há miệng, thán phục hồi lâu, cho đến khi cả bầu trời dần dần tối lại, cô mới từ trong đám pháo hoa trở về hiện thực.
Cô lấy điện thoại ra nhìn, đã qua hai
mươi phút. Cô lại nhìn lên bầu trời, vẻ mặt Đoàn Chi Dực trầm tĩnh,
không nhìn ra vẻ cậu muốn về, liền khẽ nói: “Đoàn Chi Dực, pháo hoa cũng bắn xong rồi, tôi muốn về nhà, nếu không ông bà nội sẽ lo lắng.”
Đoàn Chi Dực lấy lại tinh thần từ tiếng tim loạn nhịp, chợt khôi phục lại vẻ lạnh lùng, gật đầu: “Cậu về nhà đi.”
Vệ Lam nhận được khoan hồng, nhanh chóng chạy đi, nhưng chạy vài bước, lại phát hiện Đoàn Chi Dực ở phía sau
không nhúc nhích. Cô dừng chân, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy cách
mấy đó mấy thước, cậu đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng lại quay mặt
về hướng cô, như là đang suy nghĩ.
“Sao cậu lại không đi?” Vệ Lam sợ cậu có chỗ nào mất hứng, khẽ hỏi.
“Cậu đi đi. Tôi đứng thêm lát nữa.”
Giọng điệu Đoàn Chi Dực hiếm khi ôn hòa, không trả lời cô một cách bực
bội chán ghét như ngày thường.
Đợi Vệ Lam xoay người định đi, cậu bỗng nhiên lên tiếng: “Ngày mai cậu đừng đi đâu hết, theo tôi đến một nơi.”
Giọng nói lại ấm áp đên bất ngờ.
Không muốn đi. Vệ Lam đương nhiên không
chút nào để ý đến sự ấm áp đó, cô suýt bật khóc, vất vả lắm mới có thời
gian yên ổn, sao lại tới nữa rồi.
Nhưng cô không dám biểu hiện ra mặt, kể
từ đêm đó, Vệ Lam vì bảo vệ sự trong trắng của chính mình, hoàn toàn ép
mình ngoài mặt phải răm rắp nghe theo Đoàn Chi Dực. Nhưng dù sao cũng
hơi tò mò, theo bản năng liền hỏi: “Đi đâu vậy?”
Giọng nói của Đoàn Chi Dực khôi phục lạnh lùng: “Đi thì biết, hỏi nhiều như vậy làm gì. Còn không về đi!”
Vệ Lam trong đêm tối, lặng lẽ mắng chửi vài câu, phớt lờ cậu rồi cười ha ha, lúc này thật sự chạy đi như con thỏ.
Dịch: Thanh Dạ
Buổi sáng ngày hôm sau, Vệ Lam vẫn còn
nằm ở trên giường ngủ ngon lành, thì điện thoại di động ở đầu giường đổ
chuông. Cô mò lấy cái điện thoại, cũng không nhìn xem ai gọi đến, đã bấm nút nghe luôn, mơ màng than thở: “Ai đó?”
“Mười phút, ra đây.” Giọng nói lạnh lùng của Đoàn Chi Dực truyền đến.
Vệ Lam giật mình một cái, đầu óc tỉnh táo chợt nhớ đến chuyện tối hôm qua, những lời Đoàn Chi Dực nói, vội vàng
nhảy xuống dưới, chọn đại quần áo để mặc, rồi đi rửa mặt, sau đó cầm vài cái bánh trong tủ đồ ăn bỏ vào miệng, rồi vào phòng ông bà nội nói một
tiếng, cuối cùng vội vàng chạy ra ngoài.
Cũng may hôm nay là sáng mồng một, trải
qua một đêm nhộn nhiệt tưng bừng, bây giờ cả thành phố đều chìm vào giấc ngủ. Vệ Lam nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai theo sau, mới lén
lút ngồi vào chiếc xe đang đậu ở đầu hẻm, rồi đóng cửa xe nhanh như
chóp.
Tất nhiên Đoàn Chi Dực không hề lấy làm
lạ về hành động của cô, nhưng thái độ vẫn biểu hiện rõ trên mặt, rồi lại ngó qua thấy miệng cô dính đầy bánh, mới chán ghét hừ một tiếng.
Vệ Lam bĩu môi, âm thầm lấy tay lau miệng mình mấy cái, rồi hỏi cậu: “Chúng ta sắp đi đâu vậy?”
Đoàn Chi Dực liếc xéo cô một cái, không trả lời câu hỏi của cô. Chỉ kêu tài xế lái xe.
Đúng là tự chuốc phiền phức vào mình, Vệ Lam hậm hực sờ mũi, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, nhìn cảnh vật ở bên ngoài.
Xe chạy một hồi rất lâu, đi ra khỏi thành phố, dần dần chạy thẳng ra con đường lớn yên tĩnh vắng bóng người ở
vùng ngoại ô. Vệ Lam chưa từng đến nơi này, nhưng dù sao cô cũng là
người sinh sống ở đây, cho nên cũng láng máng biết được nơi này là đâu.
Cho đến khi xe dừng lại, cô đi theo Đoàn Chi Dực xuống xe, mới biết mình đoán không sai.
Cô nhìn thấy một tòa nhà màu trắng nằm
bên trong lùm cây um tùm, đi theo sau Đoàn Chi Dực, kéo lấy gấu áo của
cậu, nói với vẻ lo lắng: “Này! Đoàn Chi Dực, có phải cậu nhầm lẫn gì
không? Đây là viện dưỡng lão mà.” Ngừng lại một, cô nói thêm một câu:
“Là viện dưỡng lão dành cho người bị bệnh tâm thần.”
Đoàn Chi Dực quay đầu một cái thật mạnh,
trên mặt đầy vẻ tức giận, quát tháo: “Tôi bảo cậu câm miệng lại, bắt đầu từ lúc này, cậu ngoan ngoãn đ