Polaroid
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323122

Bình chọn: 7.5.00/10/312 lượt.

i, để

lại mình cô lẻ loi trên đường thì nỗi sợ hãi từ sâu trong đáy lòng lại

ùa tới.

Lúc này, trời đã bắt đầu vào đêm, cô

quay người lại nhìn con đường uốn lượn quanh sườn dốc. Những cột đèn hai bên chiếu những luồng sáng mờ nhạt xuống mặt đường, từng cơn gió lạnh

khẽ thổi qua, bóng cây lay động.

Vệ Lam bỗng nhiên rùng mình, nhưng không phải vì đêm thu lạnh.

Đây là con đường duy nhất để đến nhà

Đoàn Chi Dực. Biệt thự của nhà họ Đoàn nằm ngay lưng chừng sườn đồi,

xung quanh không có nhà nào. Điều này cũng có nghĩa là cả khu này đều

thuộc về nhà họ Đoàn.

Vệ Lam không hề hiểu biết gì về tiền tài gia thế của họ, điều duy nhất mà cô cảm thấy chính là cái nơi cách xa

trung tâm ồn ào này, đúng là địa ngục đáng sợ.

Nhưng biết làm thế nào được đây? Nghĩ

đến những bức ảnh làm người ta thấy nhục nhã của mình, nghĩ đến gương

mặt tươi tắn như ánh dương của Triệu Phi, lại nghĩ đến vẻ mặt tối tăm u

ám của Đoàn Chi Dực, cô chỉ có thể cất bước bước tới, với dáng vẻ hiên

ngang lẫm liệt mà đi về nơi khiến cô kinh hoàng kia.

Vệ Lam nhớ tối hôm ấy, khi ngồi xe xuống đồi thì hình như phải đi mất mấy phút. Bây giờ cô chỉ có một mình, kéo

hành lý đi lên, cũng không biết phải đi bao lâu nữa.

Xung quanh không một bóng người, cây cối lại mọc um tùm làm tim cô cứ đập thình thịch liên hồi, trong đầu lại

nghĩ tới những cảnh kinh khủng.

Bịch, bịch, bịch.

Không biết từ đâu vang lên tiếng bước chân, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Trong đầu Vệ Lam lóe lên một hình ảnh kinh dị, sợ tới mức thiếu chút nữa là cắm đầu chạy.

Nhưng còn chưa kịp xoay người thì trước

mặt đã xuất hiện một bóng người. Vệ Lam nín thở, đang định thét lên thì

bỗng nhận ra người đang đi về phía này chính là Đoàn Chi Dực.

Mặc dù người này không tốt hơn ma quỷ là mấy, nhưng đối với Vệ Lam mà nói, ít nhất đó cũng là một người còn sống sờ sờ. Những hình ảnh kinh hoàng mà cô tưởng tượng ra để dọa mình lúc

nãy chợt biến mất như thủy triều rút xuống, cô chỉ biết ngẩn ngơ đứng

đó.

Bước chân của Đoàn Chi Dực vẫn hơi cà

nhắc. Cậu đi từng bước về phía cô, im lặng không nói, mãi đến khi đứng

trước mặt Vệ Lam. Thấy hành lý trong tay cô, khóe môi cậu nhếch lên với

vẻ trào phúng: “Lẽ nào còn sợ nhà tôi không có chăn sao, ngay cả mấy thứ rách rưới này mà cũng mang tới!”

Vệ Lam giận đến mức đỏ bừng cả mặt,

nhưng vừa nghĩ đến tên trước mặt này chính là ma quỷ thì đành phải cố

kìm nén lại, vừa nuốt giận, vừa khiếp sợ liếc cho cậu một cái rồi thở

hồng hộc và kéo hành lý lách qua người cậu, tiếp tục đi về phía trước.

Đoàn Chi Dực đuổi theo cô, tiếp tục cười lạnh. “Thái độ này của cậu, e là rất khó làm cho tôi hài lòng.”

Vệ Lam hít sâu một hơi rồi dừng bước, quay đầu lại, nở một nụ cười giả tạo với cậu ta, gằn từng chữ: “Xin lỗi cậu.”

Đoàn Chi Dực hừ một cái, gần như là giật lấy hành lý trong tay cô, rồi nói với vẻ dữ dằn: “Đi nhanh đi, đừng có

rề rề rà rà nữa.”

Vệ Lam cố nhẫn nhịn không cho mình nổi đóa, giả vờ cười hì hì rồi quay người đi nhanh về trước.

Đoàn Chi Dực nhìn bóng lưng đang đi thật nhanh của cô, ánh mắt lạnh lùng. Sau đó nhắm mắt lại thở dài một hơi

rồi mở mắt ra, kéo hành lý trong tay, bước từng bước một đi theo.

Lúc đi vào tới cổng, mấy bảo vệ đứng ngay hàng thẳng lối ngoài cổng, cung kính lên tiếng: “Thiếu gia.”

Vệ Lam đi trước, bĩu môi khinh bỉ. Cô

không hiểu được bây giờ là thời nào rồi mà còn xưng hô như vậy. Nghĩ lại thì Đoàn Chi Dực biến thái là cũng có lý. Cô biết nhà họ Đoàn không hề

thiếu người làm, Đoàn Chi Dực bảo cô tới đây rõ ràng là để áp bức cô,

tra tấn cô.

Hừ! Cô là ai chứ? Cô là Vệ Lam xinh đẹp

vô đối, sẽ không bị tên ma quỷ này hù dọa đâu! Cùng lắm thì nhẫn nhục

chịu đựng, nịnh nọt cậu ta vài ngày, đợi cậu ta hài lòng tha cho cô thì

cô sẽ không dính dáng gì tới loại người này nữa.

Sau khi vào cổng, Đoàn Chi Dực lại đi trước cô một chút, tỏ ý bảo cô đi theo, rồi đi vào nhà.

Tuy Vệ Lam đã tự động viên tinh thần cho mình nhưng khi đứng trong phòng khách với đèn màu rực rỡ thì vẫn có chút câu nệ.

Đoàn Chi Dực không hề khách sáo, ném

hành lý trong tay sang cạnh cửa, rồi không biết lôi từ đâu ra những dụng cụ làm vệ sinh linh tinh như giẻ lau, cây lau nhà… quẳng đến trước mặt

Vệ Lam, lạnh giọng ra lệnh: “Bắt đầu làm việc đi.”

Vệ Lam nhìn mấy thứ trước mặt mình, cả

buổi trời không nhúc nhích, mãi đến khi Đoàn Chi Dực ngồi xuống sô pha,

tiếp tục lạnh lùng nói: “Có cần tôi dạy cậu phải làm thế nào không?”

Vệ Lam hoàn hồn lại, lắc đầu lia lịa: “Tôi làm ngay đây.”

Đoàn Chi Dực cười xì một tiếng khinh thường rồi mở TV lên.

Thật ra, căn phòng này đã có thể dùng

những từ ‘không một hạt bụi’ để miêu tả, nhưng Vệ Lam cũng không dám

chần chừ, cầm lấy cây lau nhà và giẻ lau, lau chùi hết sức nghiêm túc,

thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn cái tên đang ngồi trên sô pha kia.

Ai ngờ cậu ta đang xem thế giới động vật.

“Mùa đông đã trôi qua, động vật lại đến kỳ động dục…”

Vệ Lam thầm khinh bỉ trong lòng.

Lau chùi suốt một tiếng đồng hồ, Đoàn

Chi Dực không kêu dừng nên Vệ Lam chỉ có thể tiếp tục kiên trì. Cô là

một t