Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323022

Bình chọn: 8.5.00/10/302 lượt.

hì cứ xé đi.” Đoàn Chi Dực nở nụ cười lạnh lẽo. “Cậu muốn xé bao nhiêu tôi có thể rửa ra bấy nhiêu cho cậu xé.”

Mặt Vệ Lam lúc trắng lúc xanh, thở gấp hỏi: “Đoàn Chi Dực, rốt cuộc cậu muốn gì hả?”

“Tôi nói rồi, cậu không giữ lời, thì

đáng phải chịu phạt.” Đoàn Chi Dực trả lời bâng quơ. “Còn về phạt như

thế nào, tôi đã nghĩ kỹ rồi. Một là gửi những tấm ảnh này cho gia đình

và bạn bè cậu; hai là tôi gọi ba người đàn ông đến, thay phiên làm cả

đêm; ba là làm cho Triệu Phi của cậu trở thành thằng thọt như tôi!”

Câu nói thằng thọt cuối cùng đó của cậu

nói ra với vẻ hung tợn, dừng lại một chút, cậu tiếp tục nói: “Đương

nhiên cậu cũng có thể báo cảnh sát, nhưng mà tôi có thể nói cho cậu

biết, điều đó chẳng ăn thua gì, những gì tôi muốn làm nhất định sẽ làm

được.”

Vệ Lam sợ đến mức gần như trốn vào trong chăn, nức nở dè đặt hỏi: “Có sự lựa chọn thứ tư không?”

Đoàn Chi Dực làm bộ nghĩ gì đó nói: “Có.”

Vệ Lam nín khóc bình tĩnh thở ra chờ đợi câu trả lời của cậu.

Chỉ thấy cậu quay đầu liếc nhìn với ánh

mắt làm cho người ta rét run: “Bắt đầu từ ngày mai, cậu phải ở đây, vừa

hay chỗ tôi thiếu một người giúp việc. Cậu làm tốt, khiến tôi hài lòng,

tôi sẽ tiêu hủy những tấm ảnh này, cũng không kêu ba người đàn ông thay

phiên làm cậu cả đêm, đương nhiên cũng sẽ không đụng đến Phi của cậu.”

Một người bị dọa đến sợ hãi như Vệ Lam,

điều này cũng được coi là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng cô không thể nào

nghĩ ra cách dàn xếp ổn thỏa, một cô gái mười mấy tuổi, làm sao có thể ở nhà người khác.

Vì thế, đành phải im lặng nghiến răng.

Đoàn Chi Dực dường như đọc được suy nghĩ của cô, khinh thường liếc cô một cái: “Cậu nói với người nhà cậu, năm

mười hai học tập căng thẳng, cậu quyết định nội trú ở trường. Cuối tuần

cậu có thể về nhà, không cần ở đây.”

Vệ Lam chớp mắt, muốn mặc cả, lại bị ánh mắt dữ tợn của Đoàn Chi Dực áp bức, cuối cùng không bằng lòng gật đầu.

Đoàn chi Dực nhìn thấy hai mắt cô đỏ

lên, trong lòng đột nhiên không nỡ. Mặc dù lớn hơn nhau chưa đến hai

tuổi, nhưng cô gái ngoan ngoãn nghe lời này, cậu chỉ xem như một đứa

trẻ.

Bắt nạt một đứa trẻ như vậy, hình như có chút không nên. Nhưng nghĩ lại ngày thường cô bướng bỉnh nói oanh tạc,

khinh thường mình, cùng với một tiếng ‘thằng thọt’ kia, giờ phút này cậu lại có chút hả giận.

Cậu thản nhiên liếc cô một cái: “Mau mặc quần áo đi, không còn sớm nữa, tôi đưa cậu về.”

“Ờ.” Vệ Lam lúng túng gật đầu, dè đặt lấy quần áo đến. “Cậu có thể ra ngoài một chút không?”

Đoàn Chi Dực lại trừng mắt nhìn cô:

“Đừng có lề mề nữa, nên nhìn tôi cũng nhìn thấy hết rồi, che giấu gì

nữa. Hơn nữa, cơ thể chưa phát dục hết, có gì đáng để xem.”

Vệ Lam hiếm khi nghe thấy cậu nói nhiều như vậy, thật độc ác.

Mặc dù nói như vậy, nhưng Vệ Lam vẫn lấy quần áo bỏ vào chăn, rồi chui vào trong, buồn rầu mặc quần áo.

Lúc Vệ Lam về tới nhà thì đã gần 11 giờ

đêm. Bà nội cô nóng ruột cứ nhìn ra cửa suốt, thấy cháu gái đã về, tuy

thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn làm ràm cô cả buổi mới chịu thôi.

Vệ Lam chỉ nói mình và bạn học chơi vui

quá nên quên giờ về, ra sức nói ngọt dỗ dành bà nội mình mấy câu xong

mới gọi điên thoại cho Quách Chân Chân, nói là mình bị đau đầu nên đi về trước. Chuyện này cứ thế trôi qua.

Có điều, Vệ Lam vẫn không hề nghe lời

Đoàn Chi Dực. Tuy là nơm nớp lo sợ nhưng vẫn cứ ôm tia hy vọng mình sẽ

không sao, đi đâu cũng kéo người đi cùng, cô nghĩ ban ngày ban mặc, chắc chắn Đoàn Chi Dực sẽ không dám làm gì. Mỗi ngày, sau khi tự học xong

vào buổi tối, thấy chiếc xe màu đen đến đón Đoàn Chi Dực đậu cách cổng

trường không xa, cô sẽ trốn thật nhanh.

Còn Đoàn Chi Dực, cũng đối với cô làm như không thấy, giống như là không hề để tâm đến chuyện này.

Mãi đến tối thứ 7, Vệ Lam và một đám bạn học đứng đợi xe bus sau khi tan trường, Triệu Phi cưỡi xe đạp chạy tới

gọi cô. Nhưng khi chỉ còn cách có vài mét thì một chiếc xe hơi chạy sát

qua, quẹt vào người Triệu Phi.

Vệ Lam cả kinh, ngẩng đầu nhìn sang bên

kia đường, quả nhiên nhìn thấy Đoàn Chi Dực ngồi trong xe, cửa kính hạ

xuống một nửa, ánh mắt lạnh tanh, như cười như không mà nhìn cô.

Vệ Lam bỗng rùng mình một cái, thu mắt lại, nhìn Triệu Phi đang lồm cồm bò dậy, phủi phủi bụi đất trên quần áo và cười gượng.

Cô không thể không đưa ra quyết định.

Sáng chủ nhật, cuối cùng Vệ Lam cũng gọi điện thoại cho ba mẹ nói mình quyết định vào ký túc xá ở để tiện cho

việc học. Đầu bên kia, ba mẹ cô đương nhiên là ủng hộ trăm phần trăm.

Ông bà nội quen nuông chiều cô, chi bằng cho cô vào ký túc xá để rèn

luyện khả năng tự lập. Huống chi bạn bè ở cùng nhau cũng có thể đốc thúc nhau, rất có ích cho việc học tập.

Ba mẹ cô có suy tính tốt đẹp như vậy nên dễ dàng đồng ý cho cô vào ký túc, đâu nào ngờ con gái mình lại rơi vào hang quỷ.

Lúc chập tối, Vệ Lam nhờ ông bà nội sắp

xếp hành lý cho mình, rồi từ chối không cho hai ông bà đưa đi mà một

mình bắt taxi đến trường.

Đến trường? Đương nhiên không phải.

Khi xe taxi dừng lại ở một khúc đường

vắng vẻ, Vệ Lam trả tiền xe, xách hành lý, nhìn chiếc xe chạy vù đ


XtGem Forum catalog